Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 528
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:12
Lượt xem: 25
Sau ba nén hương, bốn đứa trẻ đang say giấc bị Lâm Hàn gọi dậy.
Thái tử dụi dụi mắt, nhìn thấy bên ngoài sáng chói cả mắt, bèn nằm ngả lên người Đại Bảo Bảo, định bụng đi ngủ lại một giấc.
Đại Bảo Bảo bị cậu đè tới tỉnh ngủ: “Sao huynh nặng thế.”
Lâm Hàn cười nói: “Hắn mập rồi. Dậy đá xúc cúc một lúc là không buồn ngủ nữa.”
Thái tử lật người lại nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, miệng lẩm bẩm rằng: “Cữu mẫu, để con ngủ thêm lúc nữa đi, chỉ ngủ một lúc thôi.”
Lâm Hàn mỗi tay kéo một đứa, túm hai thằng bé dậy: “Ta cũng muốn thế. Nhưng ban ngày mấy đứa ngủ nhiều thì ban đêm sẽ không ngủ được nữa, sáng mai đi học mà không có sức sống, con nói coi nếu để phụ hoàng con biết thì sẽ là khuyên con hay là không cho phép con ra ngoài nữa?”
Nhị hoàng tử nhỏ hơn Thái tử mấy tuổi, Thái tử cố gắng chơi cùng với nó, nhưng cũng không chơi cùng nổi. Cung nữ thái giám không dám nhốn nháo với Thái tử, vì vậy nên Thái tử ở trong cung rất cô quạnh, ngày nào cũng đều trông ngóng ngày nghỉ Mộc, trông ngóng ra ngoài chơi đùa với các biểu huynh đệ.
Lâm Hàn vừa thốt ra lời này, cơn gà gật của Thái tử bay sạch.
Lâm Hàn gọi Sở Dương và Sở Ngọc dậy: “Ra đằng trước đá xúc cúc một lúc cho tỉnh ngủ, ta làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”
Thái tử đi giày vào: “Đồ ăn ngon của nhà cữu mẫu con đều từng ăn hết rồi.”
Lâm Hàn cười đáp: “Đồ ăn mà con từng ăn là do đầu bếp nấu.”
Thái tử quay sang nói với Đại Bảo Bảo: “Nhà đệ có đồ ăn ngon mà sao đệ không nói với ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo Bảo nhảy bình bịch hai cái tai chỗ, vừa rục rịch đôi chân vừa nói: “Nương của ta cũng chưa từng nấu cho ta bao giờ.”
Thái tử lấy làm hứng thú: “Cữu mẫu, là thịt hay là bánh ngọt thế?”
Lâm Hàn kéo Sở Dương và Sở Ngọc dậy: “Đều không phải! Là ngô nướng.”
Sở Ngọc ngồi dậy: “Ngô của nhà chúng ta vẫn chưa già ư?”
Lâm Hàn: “Vẫn còn mấy bắp non nữa. Mau đi đi.” Rồi đẩy Đại Bảo Bảo một cái.
Đại Bảo Bảo tay trái ôm xúc cúc, tay phải kéo Thái tử đi ra ngoài. Lâm Hàn sai nha hoàn đi hái một ít ngô trễ mùa, còn nàng đến phòng bếp rang gạo cho mấy đứa trẻ.
Bỏ một ít dầu vào trong nồi, đổ gạo đã ngâm rồi phơi nắng sạch nước vào trong, đảo một lúc, rồi Lâm Hàn đậy nắp nồi lên.
Hồng Lăng vẫn đứng ở bên cạnh Lâm Hàn phụ việc cho nàng, nghe thấy tiếng lách tách trong nồi, tim của Hồng Lăng thít chặt lại, sợ tới nỗi không dám thở mạnh, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, liệu nồi có nổ mất hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-528.html.]
Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Sau đó tiếng lách tách dần dần nhỏ lại cho đến khi mất hẳn.
Lâm Hàn mở nắp nồi ra, múc bỏng gạo trắng ra. Rồi lại ở trong phòng bếp đợi một lúc, sau đó Lâm Hàn bưng ngô nướng nóng hôi hổi mới ra lò và một thau bỏng gạo to tới chính viện.
Bốn đứa trẻ vẫn còn đang đá xúc cúc ở đằng trước, thế nên trong phòng chính chỉ có Sở Tu Viễn và Sở Mộc vừa mới đến.
Sở Mộc trông thấy Lâm Hàn bưng đĩa, Hồng Lăng bưng cái thau to, bèn đứng dậy bảo: “Thức ngon gì thế?”
Nhìn thấy là ngô nướng thì mắt sáng rực lên, vươn tay ra cầm.
Lâm Hàn quay người tránh đi, đặt lên trên bàn dài: “Không làm cho ngươi.”
Sở Mộc đi theo: “Vừa đủ bốn bắp, không có của ta thì là cho ai? Thúc phụ ư?” hắn ngó Sở Tu Viễn, ta đây mới thành thân có mấy ngày, mà đãi ngộ của thúc phụ đã cao lên rồi.
Sở Tu Viễn tức quá hóa cười, hỏi ngược lại: “Không được à?”
Sở Mộc: “Thà rằng ta tin cái này là của thẩm thẩm.”
Hồng Lăng đặt cái thau xuống, cười nói: “Là của Thái tử điện hạ.”
Sở Mộc nhớ ra rồi… đằng trước có bốn đứa trẻ con.
Sở Mộc bèn vươn tay về phía bỏng gạo: “Cái này vẫn có thể ăn được chứ?”
Lâm Hàn: “Có hơi nóng đấy.”
Vốn Sở Mộc muốn bốc một nắm nhưng nghe thế bén nhón một vài cái bỏ vào trong miệng: “Í, khá thơm đấy.”
Sau đó nói với Hồng Lăng đang chuẩn bị ra ngoài rằng: “Tạm thời đừng đi gọi chúng nó, đợi ta ăn xong hẵng đi.”
Hồng Lăng: “Ngài không sợ tiểu công tử liều mình với ngài sao?” không đợi hắn trả lời, Hồng Lăng đã đi gọi bốn đứa trẻ con tới ăn đồ ăn.
Cả bốn đứa trẻ đều đang thay răng, bao gồm cả Sở Dương mười ba tuổi, thế nên không thích gặm ngô.
Đại Bảo Bảo đưa một nửa của mình cho nương nó, tiểu Thái tử bèn đưa một nửa của cậu cho cữu phụ nó. Ăn ngô xong, hai huynh đệ bèn bốc một nắm bỏng gạo to bỏ vào trong miệng.
Sở Ngọc thấy thế bèn bẻ ngô thành hai nửa, đưa một nửa chưa ăn cho đường huynh Sở Mộc của nó.
Gặm hai ba miếng là ăn hết khúc ngô trong tay, Sở Ngọc cũng học theo hai đệ đệ bốc bỏng gạo.