Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:13:27
Lượt xem: 101
“Ặc! Thúc phụ? Sao ngài tới mà chẳng báo trước một tiếng vậy.” Sở Mộc sợ tới mức ngồi xổm xuống đất.
Sở Tu Viễn: “Ta ở nhà của mình, đến chỗ nào đều phải báo cáo trước một lần sao? Ngươi không ăn sáng à? Ta nhớ rõ một đĩa bí đỏ nghiền đã bị ngươi ăn hết phân nửa, Bảo Bảo bị ngươi chọc giận suýt khóc, lúc này mới bao lâu mà lại đói bụng rồi.”
“Ta cũng đâu muốn đâu, ai bảo cơ thể ta đang lúc phát triển cơ chứ.” Sở Mộc cầm lấy hai quả dưa chuột, lắc m.ô.n.g một cái khiến bụi đất bay tứ tung, lại nhảy xuống đường đi: “Thúc phụ lớn tuổi rồi nên không hiểu được ta, không trách ngài. Nhưng ngài ——”
Sở Tu Viễn thấy hắn không chịu đứng yên, không nhịn được nhíu mày: “Ngươi hiện giờ đã là mệnh quan triều đình ——”
“Dừng dừng, thúc phụ, nơi này là nhà của ngài, không phải là đang trên triều nghị sự. Không đúng, buổi sáng ngài cũng ăn không ít, còn nói với thẩm thẩm buổi tối sẽ ăn dưa chuột xào trứng gà, bây giờ còn chưa tới giờ Tỵ, ngài đã chờ không được rồi sao?” Sở Mộc đánh giá Đại tướng quân trên dưới một phen, lại nhìn vào cái rổ: “Ngài như thế mà còn quở trách ta? Qủa là thúc thúc ruột của ta.”
Sở Tu Viễn bẻ quả dưa chuột rồi bóp vụn.
“Đa tạ.” Sở Mộc đưa tay nhận lấy rồi chạy lấy người.
Sở Tu Viễn chán nản: “Đừng ăn nhiều như vậy!”
“Biết. Ta còn phải chừa bụng để ăn đào.”
Âm thanh của Sở Mộc từ xa vọng tới, Sở Tu Viễn suýt nữa đã té lên đống dây leo của dưa chuột: “… Chừa cho Bảo Bảo một ít.”
“Nhi tử của ngài kén ăn, chướng mắt mấy quả đào này, nó chỉ đang chờ quả vải thôi.”
Lần này là âm thanh truyền tới từ viện nhỏ.
“Còn có mấy cây đào có quả gần chín, hắn muốn ăn thì cứ để hắn ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-86.html.]
Sở Tu Viễn lần theo giọng nói quay đầu nhìn lại, lại phát hiện bên cạnh nhà xí nhiều thêm một cái đầu, Đại tướng quân lại bị dọa nhảy dựng: “Phu, phu nhân? Nàng —— sao lại ở chỗ đó?”
“Mộc nhĩ mọc ra rồi, nhưng đầu bếp không biết phải ăn như thế nào, ta đến hái một ít, trưa nay bảo phòng bếp nấu mì. Nếu mấy hài tử thích cái này, sau này cứ cách mấy hôm lại nấu một bữa.” Lâm Hàn bước ra từ sau rừng trúc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn thấy nàng đang cầm một cái ky hốt rác, bên trong đều là lá cây: “Mấy chuyện này sau này cứ giao cho hạ nhân là được.”
“Hồng Lăng đâu.” Lâm Hàn vừa dứt lời, Hồng Lăng đã từ sau lưng nàng bước ra, trong tay xách một rổ mộc nhĩ đầy ắp.
Đại tướng quân liếc thấy đồ vật bên cạnh, nghĩ đến mục đích của hắn: “Để Hồng Lăng mang đến phòng bếp đi, phu nhân lại đây một chút.”
Lâm Hàn bước qua đó.
Đại tướng quân chỉ vào dưa chuột, thẹn thùng nói: “Ta, ta muốn đưa cho bệ hạ một ít, còn có đào ở tiểu viện nữa, sau đó hỏi bệ hạ chuyện của ta và nàng.”
“Chỉ đưa cái này?” Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn chỉ vào dưa chuột, nàng cho rằng mục đích của hắn cũng giống với Sở Mộc. Thấy hắn còn dám gật đầu, Lâm Hàn há mồm, còn đang muốn nói đại thần nhà người ta muốn lấy lòng Hoàng Đế, không phải là dâng san hô Nam Hải thì cũng là nhân sâm Bắc Cương, hoặc là kỳ thư tranh chữ: “Ngài chắc chắn sẽ không biến khéo thành vụng đó chứ?”
Sở Tu Viễn mỉm cười: “Sẽ không. Bệ hạ cũng không để ý đồ vật đắt rẻ sang hèn gì đâu, trong lòng có hắn là được.”
Lâm Hàn không nhịn được liếc nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn nói chân thành như vậy, sự quái dị trong lòng lại lần nữa dâng lên —— Hoàng Đế đối đãi với Sở Tu Viễn không giống như đối xử với hạ thần, cũng không giống em vợ, hình như đã xem Sở Tu Viễn như thân đệ đệ vậy, Sở Mộc là cháu trai ruột của y. Còn Hoàng Hậu Sở Vi lại trở thành người ngoài.
Nhưng mà không có khả năng a. Trong triều có rất nhiều quan giỏi, tuy nói rằng người đại thắng Hung nô chỉ có thúc chất Sở gia, nhưng chuyện đó cũng không đáng để Hoàng Đế tranh giành người thân với Hoàng Hậu.
Nói không tới mức như thế thì lại không có cách nào giải thích cho những suy tính của Hoàng Đế. Suy cho cùng những người có công lao to lớn như Sở Tu Viễn từ trước tới nay đều sẽ bị Hoàng Đế tìm cách g.i.ế.c chết, nhưng cố tình Sở Tu Viễn chỉ bị chèn ép —— hai lần thắng lợi chỉ được thưởng ngàn lượng hoàng kim.
Chuyện này lại khiến Lâm Hàn nghĩ nhiều, nếu thật sự muốn chèn ép thì Tiểu Sở Dương cũng sẽ không trốn tránh Hoàng Đế —— mỗi lần đều bị kiểm tra công khóa. Hoàng Đế hoàn toàn không cần làm chuyện thừa như vậy.
“Tướng quân lại chờ mấy ngày đi.” Lâm Hàn chưa bao giờ nghĩ tới một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, còn chưa chuẩn bị tinh thần để bái đường, trở thành phu thê với hắn: “Không phải ngài còn muốn ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày sao?”