Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-04-04 23:48:27
Lượt xem: 139

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả một cây nấm cũng không có, càng đừng nói đến linh chi!

“Hai người đang tìm gì vậy?”

Hai chị em tìm quá nhập tâm, không phát hiện ra Dương Mi Mi đã dẫn theo một đội quân lớn đến rồi. Dương Mi Mi chế giễu nhìn hai chị em, hai chữ chế giễu rõ ràng hiện trên mặt.

Lâm Phi Phi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng của Dương Mi Mi, ngay lập tức, một cảm xúc khó chịu tràn ngập khắp đầu óc cô ta.

“Tôi...”

Lâm Hiểu Hiểu cũng có chút xấu hổ, không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy.

“Hai chị em các cô sao vậy! Xem các cô làm con đường của thôn thành ra thế nào rồi kìa!”

“Đúng vậy, những thứ ven đường này là của đội, là của tập thể, sao các cô có thể làm cỏ thành ra như thế này, vẫn phải để tôi dọn dẹp lại thôi.”

Mặc dù mọi người rất không hài lòng khi hai chị em này giành trước tìm trước nhưng đã đến rồi thì họ không thể bỏ qua được!

“Đúng vậy, tôi cũng đến dọn dẹp.”

Các bà thím lấy cớ dọn cỏ dại, lật tung hết cỏ hai bên đường từ đầu đến cuối, thậm chí còn đào rất nhiều hố. Trên mặt đất không có, biết đâu lại chôn dưới đất thì sao! Không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào!

Dương Mi Mi đứng giữa đường như một nữ hoàng, nhìn họ mặt mày xám xịt lục tung trong đất, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Lật đi lật lại đi, các người không thể tìm thấy đâu, chỉ có khi Dương Mi Mi cần linh chi thì linh chi mới xuất hiện.

Tần Trúc Tây: Cô đúng là mặt dày!

Nhưng phải nói rằng, Dương Mi Mi vẫn có vận khí, dù sao cũng là nữ chính, là tiểu phúc tinh cá chép hóa rồng, vận khí không thể tiêu tan ngay được.

Cô ta đánh mất tám đoá linh chi quan trọng đó, trời liền bù cho cô ta một đoá linh chi mới nhưng dù sao thì vận khí cũng không thể tốt như trước được.

Cuối cùng không cần nói cũng biết, cho dù mọi người lật tung cả thôn cả sau núi thì cũng đừng hòng tìm được linh chi nào nhưng điều này không ngăn cản được Dương Mi Mi gây sóng gió trong đội.

Những người khác trong Dương gia nhận được tin, lập tức chạy đến tìm Dương Mi Mi, thật sự có linh chi rồi, chắc chắn phải thuộc về họ!

“Mi Mi, linh chi là thứ quý như vậy, một đứa trẻ như cháu không cầm được đâu, mau đưa cho bà cháu cầm đi, tất cả đồ đạc trong nhà chúng ta đều do bà cháu quản cả.”

Bà cả Dương gia cười tươi như hoa, dịu dàng khuyên nhủ, nhìn đoá linh chi không lớn trong tay Dương Mi Mi, giống như nhìn tiền vậy, đây không phải là bạc trắng lóa sao!

“Hừ, đưa cho bà ta, sau này còn có phần của tôi không?”

Dương Mi Mi cười lạnh, tư thế vô cùng cao ngạo, không còn vẻ nhẫn nhịn như trước nữa.

“Cháu có ý gì? Cháu bây giờ không coi bà là bà nữa đúng không, linh chi này không đưa cho bà thì cháu muốn đưa cho ai? Bà biết ngay là cháu là một con sói mắt trắng không nuôi nổi mà!”

Bà nội Dương không quan tâm đến đúng sai, trước tiên mắng một trận đã, căn bản không có vẻ nói lời hay ý đẹp như bà cả Dương gia.

“Ai không nuôi nổi thì ai biết, linh chi này là tôi tự tìm được, tôi sẽ không đưa cho ai cả, các người đừng hòng lấy đi.”

Dương Mi Mi cười lạnh, giấu tay ra sau lưng. Vài người trước mặt mọi người trực tiếp ầm ĩ lên, một người không chịu đưa, một nhóm muốn lấy, muốn cướp.

Những người khác vây quanh xem náo nhiệt, cũng không biết cuối cùng linh chi này thuộc về tay ai nhưng dù thuộc về tay ai thì cũng đều nằm trong tay Dương gia, thật đáng ghen tị.

“Không đưa? Mày to gan rồi đấy à?”

Bà nội Dương xắn tay áo, định trực tiếp cướp, vất vả lắm mới tìm được linh chi, không phải của bà thì không được.

Chương 120

Dương Mi Mi đã sớm biết bọn họ sẽ cướp nên mới không về nhà, còn tại sao không bỏ chạy, là vì hôm nay cô ta sẽ lợi dụng linh chi để giải quyết dứt điểm, từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ lột xác, tránh xa những kẻ hút m.á.u phiền phức này!

“Đội trưởng! Anh xem bọn họ kìa, còn muốn cướp đồ!”

Dương Mi Mi thấy Vương Học Dân đến rồi, tự tin vẫy tay với ông ta.

Động tác xắn tay áo của Dương gia lập tức dừng lại, quy củ hơn nhiều nhưng.

“Đội trưởng, đây là chuyện nhà của Dương gia chúng tôi, anh không thể xen vào nữa chứ?”

Vương Học Dân liếc nhìn linh chi, trong lòng cũng vô cùng ghen tị nhưng trên mặt vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Ừm.”

“Nhưng dù sao thì các người cũng không thể cướp đồ, vẫn phải tôn trọng ý kiến của Dương Mi Mi, dù sao thì thứ này là cô ấy tìm được.”

“Của cô ấy thì cũng là của Dương gia chúng tôi, tôn trọng cái nỗi gì!”

Bà nội Dương chửi tục, tính tình vô cùng nóng nảy.

“Tôi Dương Mi Mi cũng lớn lên trong đội, được mọi người nhìn lớn lên, những năm này, tôi nhặt được bao nhiêu tiền, bao nhiêu thịt, mọi người đều biết chứ? Những thứ tôi nhặt được đều nộp cho bà nội tốt của tôi.”

“Nhưng bà ấy thì sao, cầm những thứ này trợ cấp cho gia đình bác cả, bác ba, bác tư, còn bản thân tôi thì chẳng được ăn bao nhiêu, còn động một tí là phạt tôi không cho ăn cơm, bao nhiêu năm nay tôi đều nhịn rồi.”

“Nhưng hôm nay tôi không muốn nhịn nữa, những thứ này tôi không thể đưa cho bà ấy, tôi phải giữ lại cho mình, tôi không dựa vào được cha mẹ, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi phải vì bản thân mình mà suy nghĩ!”

Dương Mi Mi hùng hồn chính nghĩa nói, cô ta vì bản thân mình mà suy nghĩ thì có gì sai?

“Cái gì? Thật hay giả vậy, cũng không đến nỗi đối xử với cô ấy tệ như vậy chứ?”

Nghe cô ta nói vậy, mọi người xôn xao bàn tán, nếu thật sự như vậy thì đúng là quá đáng, dù sao thì đồ là của Dương Mi Mi, muốn chiếm thì cũng phải cô ta chiếm phần lớn chứ.

“Mi Mi à, cháu nói vậy là không đúng rồi, bà cháu cũng là vì tốt cho cháu, bà phạt cháu là vì cháu hỗn với bà, bà tức giận nên mới không cho cháu ăn cơm, sao lại có thể là vì lấy đồ của cháu cho chúng tôi ăn được?”

“Cháu cũng không thể vì muốn giữ linh chi mà nói trắng thành đen được. Cháu để mọi người nói xem, đồ quý giá trong nhà cái nào mà không phải để người lớn cầm? Nếu cháu không muốn thì cháu đưa linh chi cho cha mẹ cháu giữ cũng được.”

Bà cả Dương gia thuộc loại có tâm kế, ba câu hai lời đã gạt bỏ lời buộc tội của Dương Mi Mi.

“Phi, đưa đồ cho bố mẹ tôi? Bọn họ bị các người dụ dỗ, đồ đạc chẳng phải lại rơi vào tay các người sao? Các người đúng là biết nghĩ!”

Dương Mi Mi ghét bỏ liếc nhìn bà cả Dương gia, đúng là coi cô ta là đồ ngốc mà.

“Không thể nói như vậy được, nếu cha mẹ cô đồng ý đưa đồ cho bà cầm thì chứng tỏ là họ tin tưởng bà chứ, ai dụ dỗ, đúng không, Dương lão nhị?”

Bà cả Dương gia cười khẩy một tiếng, nhắc đến cha của Dương Mi Mi. Dương lão nhị im lặng một lúc, sau đó sốt ruột thúc giục.

“Mày còn ngây ra đó làm gì, mau đưa đồ cho bà mày đi, mày cầm nó để làm gì? Trong nhà không thiếu mày ăn uống.”

“Thấy chưa, Mi Mi, cha mày cũng thấy mày làm sai rồi.”

Bà cả Dương gia cười đắc ý.

Bà ta biết Dương lão nhị sẽ thuận theo lời bà ta nói, Dương lão nhị không có con trai, sau này còn trông chờ vào mấy đứa cháu trai để chúng mặc đồ tang cho ông ta, cho nên ông ta căn bản sẽ không phân gia, cũng sẽ không phản bác lại bọn họ.

Chương 121

“Hừ, ngoài việc muốn có con trai thì ông còn làm được gì? Lúc tôi bị bà đánh, ông ở đâu? Hoặc là đứng nhìn hoặc là cũng giúp đánh tôi, ông tưởng bây giờ ông nói những lời này với tôi có tác dụng sao?”

Dương Mi Mi vạch trần những chuyện bẩn thỉu của Dương gia trong nhiều năm qua trước mặt mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-119.html.]

Dương lão nhị cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông ta không có con trai, ông ta chính là không có con trai, ông ta muốn cháu trai hiếu thuận với ông ta thì sao!

“Tao là cha mày! Mày là đứa con bất hiếu! Đánh mày hai cái thì có mất đi hai miếng thịt đâu, một nhà với nhau sao phải tính toán chi li như vậy!”

Ông ta vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên.

Vốn dĩ vì không có con trai nên ông ta đã không ngẩng đầu lên được trong đội, bây giờ đến cả một đứa con gái không đáng giá cũng dám chỉ trích ông ta, sau này ông ta còn sống thế nào trong đội!

“Gọi là tính toán chi li sao? Ông nhu nhược nhưng tôi không nhu nhược! Tôi không muốn chịu khổ như thế này nữa, đội trưởng, tôi muốn phân gia! Tôi muốn tự lập!”

Dương Mi Mi hét lên, cơn tức giận sắp không kìm nén được nữa. Mặc dù đã sớm biết cha mẹ mình là loại người như thế nào nhưng đến lúc này cô ta vẫn tức giận.

“Cái gì? Phân gia?”

Tần Trúc Tây và Tần Trúc Nam chạy đến xem náo nhiệt thì vừa đúng lúc Dương Mi Mi nói muốn phân gia.

Quả nhiên, cốt truyện phải đến vẫn sẽ đến, trong nguyên tác Dương Mi Mi cũng phân gia, ngay sau khi hái được linh chi.

“Phân gia không phải chuyện nhỏ, không phải một cô gái nhỏ như cô có thể quyết định được, cha mẹ cô đồng ý không? Bà cô đồng ý không?”

Vương Học Dân hỏi ngược lại.

“Tôi không đồng ý!”

Vừa dứt lời, Dương lão nhị đã lớn tiếng phản bác, ông ta mới không phân gia!

“Đội trưởng, anh hiểu lầm rồi, tôi muốn phân gia nhưng không phải chia cả nhà chúng tôi ra, chỉ chia riêng tôi ra thôi. Đã như vậy thì cha mẹ tôi không muốn đi theo tôi, vậy thì để họ ở lại Dương gia, hiếu kính bà tôi cho tốt.”

Dương Mi Mi nhấn mạnh hai chữ “hiếu kính.”

“Cái gì?”

Lần này đến cả đội trưởng cũng kinh ngạc.

“Trong đội chưa từng có tiền lệ một cô gái chưa xuất giá như cô tự lập, con gái thì phải gả đi chứ?”

Còn phải phân gia làm gì, đến cả cha mẹ mình cũng không cần.

“Gả đi thì thế nào, họ sẽ buông tha cho tôi sao? Họ có muốn tôi lấy chồng không? Họ chỉ muốn giữ tôi ở nhà để bóc lột cả đời, để tôi làm việc miễn phí cho họ, tiền nhặt được đều phải nộp cho họ!”

Dương Mi Mi phẫn nộ cáo buộc, dù sao thì lần này cô ta nhất định phải chia mình ra, cắt đứt quan hệ với họ!

“Vậy ý của cô là?”

“Tôi muốn phân gia, chia ra khỏi Dương gia, còn phải cắt đứt quan hệ với họ!”

Cô ta dứt khoát nói, lưng thẳng tắp, có linh chi làm vật trao đổi, cho dù quá trình có khó khăn đến đâu, cuối cùng cô ta nhất định có thể chia được!

“Không thể nào! Con nhóc c.h.ế.t tiệt này tưởng mình cứng cáp lắm phải không, xem bà không trừng trị mày!”

Bà nội Dương định xông tới xé nát cái miệng thối của cô ta.

Dương Mi Mi cầm lấy linh chi, giơ lên cao, lớn tiếng nói.

“Đứng lại! Đừng có lại đây! Ai dám lại đây thì tôi sẽ trực tiếp bóp linh chi! Tôi sẽ bóp nát nó rồi nuốt luôn, xem các người lấy gì bán!”

Linh chi này giống như bảo kiếm, là bảo bối trấn áp Dương gia. Dương gia sợ Dương Mi Mi thực sự hủy linh chi, đành không cam lòng dừng lại.

“Nếu mày dám hủy nó, xem bà không xé xác mày không!”

Hai bên đối đầu, quan trọng nhất là khí thế, Dương gia nhụt chí một bước này chính là khởi đầu cho chiến thắng của Dương Mi Mi. Thấy Dương gia thực sự bị dọa sợ, cô ta đắc ý cười, đưa ra yêu cầu của mình.

Chương 122

“Muốn linh chi này cũng không phải không được, nếu các người muốn thì tôi sẽ đưa cho các người nhưng tôi phải phân gia, còn phải cắt đứt quan hệ với các người, phải viết giấy trắng mực đen cho tôi.”

“Nếu các người làm được thì sau này không được đến làm phiền tôi nữa, tôi sẽ đưa linh chi cho các người.”

“Mơ đi!”

Bà nội Dương tức đến mức n.g.ự.c rung lên dữ dội, thở dốc, bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà lại bị một đứa cháu gái không đáng giá đe dọa, làm sao có thể chịu đựng được!

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ hủy nó!”

Dương Mi Mi không nói hai lời, lập tức định đưa linh chi vào miệng.

“Này, chờ đã!”

“Đừng! Đợi đã!”

Dương gia vội vàng ngăn lại, sợ chậm một bước thì linh chi sẽ không còn.

Tần Trúc Tây xem kịch rất thích thú, cô nghĩ, nếu cô giúp hủy linh chi, không biết Dương Mi Mi và Dương gia ai sẽ phát điên trước.

“Mi Mi đừng kích động, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, chúng tôi biết cô không hài lòng với gia đình, chúng tôi thề, sau này sẽ đối xử tốt với cô được không? Đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí như vậy.”

“Tôi là chị dâu cả của cô, trong nhà cũng có tiếng nói, thế này nhé, cô đưa linh chi cho bà cô, chúng tôi có thể viết giấy cam kết, đảm bảo sau này sẽ không đánh cô, sẽ cho cô ăn, sẽ cung phụng cô thế nào?”

“Người một nhà không nói hai lời, Mi Mi đừng nói gì đến chuyện cắt đứt quan hệ, làm tổn thương tình cảm lắm, cả nhà chúng ta sống với nhau, vui vẻ đầm ấm không tốt sao?”

Bà cả Dương gia nhẹ nhàng khuyên nhủ, tự cho rằng những điều kiện đưa ra đã rất tốt rồi.

TBC

“Phi, người một nhà cái gì, ai là người một nhà với cô, chẳng phải cô chỉ tham lam đồ của tôi thôi sao, nói hay như vậy làm gì?”

Dương Mi Mi khinh thường mắng, trợn trắng mắt lên trời.

Bà cả Dương gia bị vạch trần ý đồ, sắc mặt cũng không được đẹp nhưng dù sao thì Dương Mi Mi cũng giống như một cái bình đựng châu báu, có vô số lợi ích liên tục, ai lại muốn để cô ta rời đi chứ?

“Cháu nói chuyện với chị dâu cả như vậy sao? Không có chút thái độ của kẻ làm con cháu, không có giáo dưỡng!”

“Các người cứ nói đồng ý hay không đồng ý đi, không đồng ý thì tôi sẽ hủy linh chi, mọi người cùng chết, các người chỉ có hai con đường để chọn.”

Dương Mi Mi lười để ý đến những lời mắng mỏ cô ta, trực tiếp đưa ra hai con đường một cách cứng rắn.

“Nhưng các người phải cân nhắc cho kỹ, linh chi này cũng đáng giá cả nghìn, nếu tôi hủy nó, sẽ không có cái thứ hai, mất toi một nghìn đồng.”

“Hơn nữa, cho dù không phân gia, sau này đồ của tôi cũng không thể cho các người, các người sẽ không nhận được một xu nào.”

Một nghìn đồng! Phải bao nhiêu năm mới kiếm được, linh chi này thực sự đáng giá như vậy sao? Dương gia nhìn nhau, nhất thời không dám manh động, họ đang cân nhắc xem lợi ích nào lớn hơn.

Tình trạng tốt nhất là linh chi và Dương Mi Mi đều thuộc về họ, giống như trước đây để cô ta c.h.ế.t dí theo họ, không sợ cô ta nhặt được tiền không nộp lên. Nhưng thái độ của Dương Mi Mi lại kiên quyết như vậy, Dương gia không khỏi do dự.

“Các người thực sự muốn làm căng thẳng đến vậy sao? Mặc dù cháu chịu không ít ấm ức nhưng dù sao cũng là người một nhà, làm căng thẳng như vậy cũng khó coi, Dương Mi Mi cháu phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Dương lão nhị, anh và chị dâu nghĩ thế nào?”

Không khí nhất thời căng thẳng, đội trưởng Vương Học Dân đành phải lên tiếng.

Mọi chuyện đã đến nước này, ông ta cũng hiểu Dương Mi Mi ngày thường chắc chắn không được sống tốt nhưng dù sao thì cũng là cha mẹ, trưởng bối, một cô gái chưa xuất giá lại làm căng thẳng với gia đình như vậy, sau này cũng không có lợi gì cho cô ta.

Loading...