Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-04-04 23:48:43
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“May mà tôi cũng lao vào, như vậy mới rửa sạch được nỗi oan cho trí thức Hứa, nếu không thì bây giờ trí thức Hứa sợ là đã bị ép gả ép cưới, làm con rể Dương gia rồi. Thanh niên trí thức Hứa thật đáng thương.”

“Tôi khuyên anh, trước tiên hãy về thôn hỏi thăm, đỡ phải tự mình đi theo vết xe đổ của trí thức Hứa, đến lúc đó anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu.”

Câu nói sau cùng của Tần Trúc Tây là nói với Hạ Chu, nói xong, cô tuỳ ý nhún vai, đi mất. Thái độ tin hay không tùy của cô, ngược lại lại khiến Hạ Chu tin cô.

Hắn lập tức đưa ra quyết định, cũng nhanh chóng rời đi.

“Đã không có linh chi thì thôi vậy, tôi đi trước.”

“Này, anh...”

Dương Mi Mi trơ mắt nhìn Hạ Chu về nhà mình, đóng chặt cửa sân, cô ta tức đến muốn thổ huyết.

Tần Trúc Tây, lại là cô, phá hỏng chuyện tốt của cô ta!!!

“Nghĩ gì vậy?”

Tần Trúc Tây đột nhiên xuất hiện, biểu cảm dữ tợn của Dương Mi Mi không kìm được, cô ta lùi về sau một cách hoảng loạn.

“Không phải cô đi rồi sao!”

Sao lại quay lại rồi!

“Đi? Không thể đi được, Dương Mi Mi, không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại độc ác đến vậy, đẩy tôi xuống sườn núi cũng thôi đi, bây giờ còn dám hạ độc em trai tôi?”

“Cô chán sống à, hả?”

Tần Trúc Tây cười giả tạo, đôi mắt cáo không có chút nhiệt độ nào, cô lại bắt đầu bẻ khớp ngón tay.

“Cô, cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”

Dương Mi Mi nghe thấy hai chữ hạ độc, đồng tử giãn ra một chút nhưng rất nhanh đã che giấu đi, cô ta quay người định chạy về nhà thím Mai.

“Không hiểu? Không hiểu thì cô chạy làm gì? Để tôi giải thích cho cô hiểu nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-130.html.]

Tần Trúc Tây cười lạnh một tiếng, từ phía sau một tay bóp lấy cổ cô ta, rồi đẩy sang một bên, đập mạnh cô ta vào tường.

“Á! Cô buông tôi ra!!! Cô còn thế này tôi sẽ kêu cứu đấy!”

“Cô kêu đi, để mọi người đến xem bộ dạng thảm hại của cô.”

Tần Trúc Tây không quan tâm, ấn cô ta xuống đánh một trận, cô sai rồi, cô nên mang theo cả cây độc cần đó, nhét vào miệng cô ta, để cô ta nếm thử thuốc của mình, xem hiệu quả thế nào.

“Ưm~ á!! Đồ tiện nhân, cô buông tôi ra! Buông ra! Cút đi, hu hu hu.”

Đau quá, ngũ tạng lục phủ của cô ta như bị vỡ vụn, Tần Trúc Tây này quá đáng sợ, sức mạnh này là thứ phụ nữ có thể có sao!!!

Dương Mi Mi bị đánh không có sức phản kháng, như một con búp bê rách nát trong tay Tần Trúc Tây, mặc cho đánh đập, cô ta cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng động quá lớn.

TBC

Rốt cuộc, vẫn là chột dạ.

Cây độc cần đó cô ta cũng tình cờ phát hiện ra, cũng mọc ở sườn núi, cô ta mang đến trấn hỏi, thứ này là thuốc, có thể chữa bệnh nhưng cũng có thể g.i.ế.c người.

Lần bị đánh đó, cô ta không cam tâm, nhất thời tức giận nên đã lẻn vào Tần gia, bỏ nó vào túi thuốc của Tần Trúc Nam.

Cô ta tưởng rằng sẽ nhanh chóng có hiệu quả, không ngờ Tần Trúc Nam lại không sao, sau đó cô ta cũng quên mất chuyện này, không ngờ hôm nay lại bị nhắc lại.

Còn vì thế mà bị đánh một trận.

Tần Trúc Tây, sao người phụ nữ này vẫn chưa chết! Sao mạng cô lại dai như vậy!!! Dương Mi Mi co rúm người lại, nhắm mắt, trong lòng hung hăng nguyền rủa.

“Có phải đang nghĩ, tại sao tôi vẫn chưa c.h.ế.t không?”

Tần Trúc Tây đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô ta, nhẹ đến mức Dương Mi Mi nổi cả da gà.

Tim cô ta ngừng đập, mở mắt ra.

“Bởi vì tôi đã bò ra khỏi địa ngục.”

“Tôi đến để trả thù, Dương Mi Mi, cô sợ không?”

“Cô sợ không?”

Loading...