Không biết từ lúc nào, Tần Trúc Tây lại bị em trai mình bán đứng, lần này còn bán đứng triệt để.
Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t đi được, có đứa em trai như Tần Trúc Nam, lo gì chị gái không lấy được chồng.
Buổi tối, Hứa Đình Tri lại ở lại ăn cơm, Tần Trúc Tây muốn anh về nhà mình ăn nhưng cô vừa mới nhận được lợi ích của người ta, chớp mắt đã đuổi người ta đi, như vậy không được, cô do dự nhìn anh, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Tần Trúc Nam: Anh Hứa lại ở lại ăn cơm rồi! Chị mình còn nhìn anh Hứa ngại ngùng nữa! Đây chính là cái gọi là tình trong như đã mặt ngoài còn e chứ gì! Anh rể chắc rồi! Mình thông minh quá, chị còn muốn giấu mình, không ngờ bị mình đoán ra rồi, ha ha ha!
Tần Trúc Nam cố nhịn cười, sợ để lộ vẻ đắc ý của mình.
“Hôm nay cơm không ngon sao? Sao em không nói gì, mặt còn nhăn nhó nữa.”
Tần Trúc Tây khó hiểu nhìn em trai mình, lại lên cơn gì nữa đây? Còn muốn làm em trai không?
“Ơ, không, em có gì đâu, chị nhìn nhầm rồi!”
Cậu lập tức vùi đầu vào bát, húp xì xụp đến rung trời.
“Tần Trúc Nam, em không phải heo con, em có thể đừng ăn như vậy không! Tiếng động lớn quá, còn hơn cả tiếng ngáy nữa!”
Tần Trúc Tây kinh ngạc, bình thường cũng không thấy cậu ăn mất lịch sự như vậy mà!
“Khụ, ợ, em no rồi, em về phòng trước.”
Tần Trúc Nam thực sự không nhịn được nữa, cậu vội vàng ăn hết cơm trong bát, đặt bát đũa xuống cái rầm, về phòng cười trộm.
Cậu thông minh thật! Chị còn bảo cậu ngốc, rõ ràng cậu rất thông minh lắm! Chị cậu không giấu được cậu đâu!
“Ăn cơm đi, con trai nhỏ đều như vậy, cảm xúc thất thường, nghĩ một ra một, nó nói no rồi thì là no rồi, đừng để ý đến nó.”
Hứa Đình Tri bình tĩnh gắp một miếng thịt cho Tần Trúc Tây, giục cô ăn cơm.
“Có phải vậy không?”
Tần Trúc Tây bán tín bán nghi.
Ở thế kỷ mới, cô là trẻ mồ côi, ngay cả cha mẹ cũng không có, càng đừng nói đến anh trai em trai, vì vậy cô thực sự không hiểu con trai ở độ tuổi này nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-134.html.]
Nghĩ kỹ lại thì mười lăm tuổi hình như đúng là tuổi nổi loạn.
“Lúc anh mười lăm tuổi cũng vậy sao?” Cô tiếp tục hỏi.
Hứa Đình Tri khựng lại, anh phải trả lời thế nào đây? Nếu nói có, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến hình tượng của anh sao, bây giờ anh trong mắt Tần Trúc Tây đã là đồ yếu đuối rồi, nếu thêm cả cái nổi loạn nữa thì anh thành cái gì?
Còn nếu nói không, chẳng phải là chứng minh anh nói bậy sao?
“Em họ tôi mười lăm tuổi thì như vậy.”
Anh không hề hoảng hốt, thuận miệng bịa ra một người em họ nổi loạn.
“Được rồi.”
Tần Trúc Tây miễn cưỡng tin lời anh, hai người im lặng ăn hết cơm, may là không khí tuy im lặng nhưng không ngượng ngùng, mọi người ăn của mình, cũng không ảnh hưởng đến nhau.
Ăn xong cơm, Hứa Đình Tri vẫn không muốn đi, anh cố ý ở lại, chủ động nói.
“Tôi rửa bát.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Anh c.h.é.m đinh chặt sắt nói.
Theo đuổi người thì phải chủ động chứ? Nghĩ đến Trình Vĩnh Huy kia, hắn còn xung phong đi gánh nước, anh rửa bát thì có sao!
“Ồ, được, anh cố lên, rửa bát sạch sẽ vào.”
Tần Trúc Tây tùy ý nhún vai, về phòng, dù sao rửa bát không phải việc của cô, anh muốn giúp Tần Trúc Nam thì cứ giúp.
Không phải chứ, em đi luôn à? Không ở lại rửa cùng anh sao? Nhìn anh rửa cũng được mà!
TBC
Hứa Đình Tri đành nhìn Tần Trúc Tây bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, để anh một mình bơ vơ trong gió.
Mẹo tán tỉnh số hai tuyên bố thất bại, đã bảo là có thể thông qua việc cùng nhau làm việc để tăng thêm tình cảm mà!!! Cuốn sách vớ vẩn này rốt cuộc do ai viết vậy, chẳng phải là lừa gạt người ta sao! Tác giả có phải là đang độc thân không!