“Mẹ, mẹ nói gì vậy, đương nhiên là đồ của mẹ rồi, chúng con làm sao có thể muốn chứ, hì hì, hì hì.”
Bà cả Dương gia vội vàng cười trừ che giấu đi.
Nhưng những người còn lại thì không có tâm trạng tốt như vậy, đều vội vàng hỏi.
“Mẹ, mẹ đã đi hỏi ở đâu vậy, đừng để người ta lừa nhé! Chúng ta đi hỏi nhiều lần, hỏi nhiều nơi, không bán dưới một nghìn đồng! Con không tin là không có người biết nhìn hàng!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Những người này chỉ nhìn thấy tiền, chỉ biết nhìn thấy tiền. Dương lão nhị thì khác, ông ta chỉ lo lắng cho con trai, lúc mọi người ầm ĩ, ông ta tự mình quay ra ngoài.
Mẹ Dương Mi Mi thấy người đàn ông trong nhà đã đi, bà ta cũng vội vàng đi theo.
“Cha nó, ông sao vậy?”
“Tôi nghĩ mọi người nói cũng có lý, nếu thật sự là Dương Mi Mi cản trở con trai, bây giờ nó đã đi rồi, con trai chúng ta cũng nên đến rồi, mấy ngày nay bà chú ý một chút, đừng để mất con.”
Dương lão nhị liếc bà ta một cái, buồn bã nói.
“Nhưng mà … ừ, được.”
Mẹ Dương Mi Mi muốn nói lại thôi, sau đó vẫn gật đầu đồng ý. Bà ta cũng muốn có một đứa con trai, hoặc là sinh thêm một đứa con gái cũng được nhưng bà ta đã không còn trẻ nữa, nhiều năm như vậy rồi vẫn không có thai, bà ta cảm thấy có lẽ mình không thể sinh con nữa.
Nhưng bà ta không dám nói lời này, nhiều năm như vậy bà ta vẫn không sinh được cho Dương lão nhị một đứa con trai, thậm chí đứa con gái duy nhất cũng đã cắt đứt quan hệ với gia đình, khoảng thời gian đó bà ta ngày nào cũng nghĩ, Dương lão nhị có đuổi bà ta đi không, mẹ chồng bà ta có đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ không.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-157.html.]
Nhưng con gái đã gả đi như bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ nào có chỗ cho bà ta, nếu bà ta bị đuổi đi thì bà ta sẽ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể nhảy sông thôi. Nhưng Dương lão nhị không làm vậy, mặc dù ông ta không đối xử tốt với bà ta nhưng ông ta không đuổi bà ta đi tìm người phụ nữ khác, đối với bà ta mà nói, đây chính là người đàn ông tốt.
Trong hoàn cảnh như vậy, cộng thêm tính cách vốn nhu nhược của bà ta, bà ta còn dám phản bác Dương lão nhị sao, bà ta chỉ hận không thể chiều theo ông ta trăm bề!
Nhưng Dương lão nhị có thực sự lương thiện như vẻ bề ngoài không? Không chắc.
“Tôi bảo anh đi tiếp cận Hạ Chu, anh đi nghe ngóng chuyện Dương gia làm gì?”
Nghe nhiều như vậy, Tần Trúc Tây cảm thấy tai mình sắp hỏng rồi, Dương Dương Dương, đủ loại Dương, nghe đến mức cô không phân biệt được người với vật nữa.
“Không phải cố ý đến đây giải khuây cho em sao, còn muốn thêm cơm không? Tôi đi lấy cho em.”
Hứa Đình Tri rất tự nhiên cầm lấy bát trong tay Tần Trúc Tây, coi mình như chủ nhân của ngôi nhà này.
“Sau đó thì sao, anh Hứa, anh vẫn chưa nói mà, rốt cuộc cha Dương Mi Mi có lương thiện không vậy? Nhìn ông ta ít nói, rất lương thiện và ngốc nghếch, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác sao?”
Tần Trúc Tây tò mò hay không thì mọi người không biết nhưng Tần Trúc Nam rất tò mò, cậu nóng lòng hỏi.
Anh Hứa nói chuyện này giống như kể chuyện vậy, vô cùng hấp dẫn, khiến người ta nghe là không ngừng được!
“Tất nhiên là không lương thiện, càng là người ít nói, giả vờ lương thiện thì càng không lương thiện! Ví dụ như Hạ Chu kia.”
Hứa Đình Tri lại giẫm lên Hạ Chu một cái, trắng trợn bôi nhọ người ta, có lẽ đây chính là cái gọi là nam phụ và nam chính không hợp nhau.
“Tôi thấy người như anh, có thể vào phòng ngủ của người khác, mới là người không lương thiện.”
Tần Trúc Tây gắp một miếng thịt, vừa ăn vừa chế giễu.