Ngoài ra cũng có thể giải thích là Dương gia muốn giữ kín tiếng, đột nhiên có thêm mấy trăm đồng, sợ thôn dân ghen tị, hoặc là có trộm vào nhà nên mới tự biên tự diễn ra vở kịch này.
Những lời giải thích này tuy không hoàn hảo nhưng cũng không có nhiều sơ hở, Hạ Chu sẽ không điều tra kỹ lưỡng, hắn chắc chắn sẽ tin lời cô ta.
“Bà lão này cũng yếu quá rồi, Dương Mi Mi sau này chắc sẽ còn làm chuyện quá đáng hơn nữa, nhất thời chị không biết nên mong bà ta sống lâu trăm tuổi, hay là cứ thế mà đi luôn cho rồi.”
Tần Trúc Tây lắc đầu cảm thán, cô rất hài lòng với cảnh náo nhiệt này. Đợi Hạ Chu trở về, cảnh náo nhiệt này sẽ còn hấp dẫn hơn nữa.
“Có thể bà ta vẫn muốn sống lâu trăm tuổi, sống dở c.h.ế.t dở còn hơn c.h.ế.t hẳn.”
Tần Trúc Nam rất đồng tình với câu nói này.
“Đúng vậy, chỉ cần còn sống thì vẫn có cơ hội lật ngược tình thế, hơn nữa bà ta cũng có thể gây không ít phiền phức cho Dương Mi Mi, vậy thì chị vẫn hy vọng bà ta sống lâu một chút.”
Tần Trúc Tây suy nghĩ một chút, thấy bà nội Dương sống vẫn có lợi hơn, nhưng bà ta có thể thành công ra viện hay không thì cô cũng không biết.
Bên kia, mấy anh em Dương gia vất vả lắm mới giải thích rõ ràng ở đồn công an, có thể về nhà, kết quả vừa về nhà đã nghe nói bà già suýt mất mạng, lại lần lượt kéo nhau đến bệnh viện, không ngừng nghỉ.
Không nói đến chuyện mất linh chi, nếu ngay cả bà lão cũng mất thì thật là thiệt hại lớn!
Hạ Chu không biết chuyện xảy ra trong thôn, hắn cầm linh chi lên trấn, định hỏi người quen xem có đường tiêu thụ linh chi không.
Lần này hắn từ bên ngoài trở về, hẳn là sẽ không đi sớm như vậy, khoảng thời gian này có thể ở nhà, cưới vợ rồi hãy nói. Nhưng linh chi vẫn luôn để trong tay, hắn cũng sợ hiệu quả thuốc giảm đi, vì vậy nếu có thể trực tiếp chuyển nhượng thì tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-193.html.]
“Cái linh chi này của anh sao lại kỳ lạ thế?”
Kiều Khánh Quốc cầm linh chi lên ngửi, cảm thấy cả hình thức lẫn mùi vị đều có chút kỳ lạ nhưng hắn cũng chỉ thu mua linh chi một lần, nên cũng không chắc lắm.
“Kỳ lạ chỗ nào? Đây là người trong đội chúng tôi tìm thấy ở thôn chúng tôi.”
Hạ Chu khó hiểu nói.
“À, cái này tìm thấy trong thôn sao? Không phải là ở sườn núi à? Thứ này hẳn nên mọc trên núi chứ, cái này của anh tôi phải mang về nghiên cứu, không phải tôi không tin anh nhưng tìm được trong thôn, tôi phải thận trọng.”
Kiều Khánh Quốc nghe nguồn gốc này, hắn càng nghi ngờ hơn, không thể vì là người quen mà không kiểm tra hàng hóa.
“Không thể nhầm được, họ đã hỏi rất nhiều nơi ở trên trấn, là linh chi nhưng vì giá đưa ra không đủ cao nên mới để lại, đến tay tôi.”
Đối với việc có phải là linh chi thật hay không, Hạ Chu vẫn rất chắc chắn, điều này không thể làm giả được.
TBC
“Không không không, tôi vẫn thấy kỳ lạ, thế này nhé, anh và tôi đến gặp chú tôi xem, chú tôi khá quen với thứ này, tôi phải xác định thứ này là thật, mới có thể mang đến cho người ta, nếu không thì không phải là mất hết danh tiếng của tôi sao?”
Làm nghề này của họ cũng có khách hàng cố định, người có thể mua được linh chi đều là khách hàng lớn, không thể đắc tội được, những thứ hắn đưa cho những người này đều được hắn lựa chọn kỹ càng, không thể sơ suất chút nào.
“Ừm, cứ theo lời anh nói mà làm.”
Hạ Chu không có ý kiến gì về điều này.
Hắn tìm Kiều Khánh Quốc làm trung gian, tất nhiên là dùng đến khách hàng của hắn thì đương nhiên là hắn quyết định, hai người đã bàn bạc xong, tiền bán được trừ đi chi phí thu mua linh chi của Hạ Chu, hai người chia theo tỷ lệ 3:7, hắn chiếm phần lớn, Kiều Khánh Quốc chiếm phần nhỏ.