Cô ta nóng như lửa đốt, đành phải tăng tốc cắt cỏ lợn, nửa ngày đã cắt được ba giỏ.
“Đội trưởng, đã nhiều như vậy rồi, được chưa? Tôi thật sự có việc, ông có thể cho tôi đi trước không!”
Dương Mi Mi không nhịn được nữa, chỉ vào mấy giỏ cỏ lợn này mà mặc cả.
“Không phải cô rất giỏi sao, nửa ngày đã cắt được ba giỏ rồi, bình thường cô làm thế nào mà một ngày chỉ cắt được một giỏ cỏ lợn? Cô còn có mặt mũi nói với tôi sao?”
“Cắt, tiếp tục cắt, cắt thêm hai giỏ nữa, bù lại số cỏ lợn cô đã lười cắt trước đây cho tôi!”
Vương Học Dân sắt đá nói, tiếp tục đứng bên cạnh giám sát cô ta.
TBC
Là con người thì ai cũng lười biếng, ông ta cũng không phải là loại đội trưởng nghiêm khắc nhưng ông ta chưa từng gặp người nào lười biếng đến mức này, hôm nay nhất định phải cho cô ta một bài học nhớ đời!
Dương Mi Mi u ám nhìn chằm chằm Vương Học Dân, đầy mặt oán khí, dường như chỉ cần thêm một giây nữa là có thể nhảy lên ám sát Vương Học Dân.
Cuối cùng, Dương Mi Mi vẫn hít một hơi thật sâu, quay đầu tiếp tục làm việc.
Kẻ thần kinh! Kẻ đê tiện! Làm đội trưởng có gì ghê gớm, sớm muộn gì cũng bị người ta ***, đợi cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t Tần Trúc Tây trước đã, xem cô ta đối phó với ông ta thế nào, ***.
Vương Học Dân không biết suy nghĩ trong lòng Dương Mi Mi, thật sự giám sát cô ta cắt đến năm giỏ cỏ, mới cho cô ta đi, lúc này trời đã tối đen.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Ông ta vừa dứt lời, Dương Mi Mi đã ném liềm đi, chạy như gió, mấy thứ này cứ thế vứt ở đây.
“Cỏ lợn và liềm cô không mang về à! Dương Mi Mi!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-216.html.]
Lần đầu tiên Vương Học Dân cảm thấy bất lực như vậy, làm xong việc còn bắt đội trưởng như ông ta dọn dẹp, liềm cũng để ở đây, nếu mất thì tìm đâu ra nữa, không biết dụng cụ rất khan hiếm sao?
Cô ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, sao lại chẳng hiểu chuyện gì vậy?
Vương Học Dân càng có ấn tượng tệ hơn về Dương Mi Mi, nếu không phải không muốn chấp nhặt với một cô gái, nếu đổi thành một người đàn ông, ông ta đảm bảo sẽ sửa cho hắn một trận ra trò, để hắn biết thế nào là nhận lỗi!
Dương Mi Mi đã tức giận cả ngày, không trút lên người Vương Học Dân là đã nể mặt ông ta là đội trưởng rồi, còn quan tâm gì nữa? Cô ta vứt liềm, trực tiếp xông đến Hạ gia.
Lúc này, Hạ gia đang tụ tập ăn cơm trong sân.
“Hôn sự cũng đã định rồi, con muốn cưới lúc nào? Mẹ đã xem mấy ngày, gần nhất là ba tháng nữa, ba tháng cũng đủ lâu rồi, hay là nói với Cố gia ngày này xem họ có đồng ý không?”
Trên bàn ăn, thím Thanh nhắc đến chuyện kết hôn.
Đã đính hôn với Cố Cảnh Xuân, lòng bà ta chỉ buông xuống được một nửa, một nửa còn lại vẫn chưa buông xuống được, đương nhiên là càng nhanh kết hôn càng tốt.
“Mẹ, mới đính hôn xong, mẹ có thể để con yên một lát không?”
Hạ Chu buông đũa, không vui nói.
Hắn đã làm theo yêu cầu của bà ta rồi, còn muốn thế nào nữa?
“Sao mẹ không để con yên? Đính hôn chỉ là một bước trước khi kết hôn, nhà nào đính hôn rồi mà không kết hôn trong vòng ba tháng nửa năm. Hơn nữa, kéo dài lâu như vậy, cũng không biết Cố gia có đồng ý không.”
“Cố gia không ép chúng ta sính lễ, tiền họ đòi đều mang hết cho con gái họ, còn tặng thêm hai cái chăn hai cái chậu, tìm đâu ra mối thông gia tốt như vậy? Chúng ta là kết thân chứ không phải kết thù, kéo dài lâu như vậy, người ta còn tưởng chúng ta chê con gái họ.”
Thím Thanh cũng hùng hồn phản bác.