Bàng Tuệ thế mà lại công khai cướp người ngay trước mặt Tần Trúc Tây!
Việc hai người ở bên nhau cũng không phải là bí mật gì, đã công khai rồi, Bàng Tuệ cũng thật là táo bạo.
“Ủa, hay là anh lên đây đào rau dại? Vừa khéo tôi cũng lên đào rau dại, đi cùng không? Tôi thường đào rau dại lắm, rau dại tôi đào ra đều là ngon nhất, mọi người ngày nào cũng khen tôi giỏi.”
Cô ta vừa nói vừa cười ngại ngùng, e thẹn để lộ hàm răng trắng của mình. Răng cô ta cũng không phải trắng lắm, chủ yếu là người quá đen nên mới làm nổi bật hàm răng trắng hơn.
Bàng Tuệ từng nhiều năm liền được bầu là cô gái có làn da đen nhất thôn, mọi người thân mật gọi cô ta là em gái da đen. Bây giờ cô ta cũng đến tuổi rồi, sợ ảnh hưởng đến chuyện lấy chồng, mọi người trong thôn mới không nói cô ta như trước nữa.
“Không, đào rau dại sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của trí thức Hứa lắm, anh ấy lên đây giúp tôi nhặt củi, cô không phải muốn giúp sao? Cô nhặt được bao nhiêu củi, nhặt trong bao lâu, chúng tôi còn phải về nhà nữa.”
Tần Trúc Tây thuận theo lời cô ta mà thúc giục.
Bàng Tuệ làm bộ như cố tình đến rình rập họ, không sai khiến thì phí quá.
Mặt Bàng Tuệ méo xệch, cô ta trừng mắt nhìn Tần Trúc Tây, ai muốn giúp cô nhặt củi chứ!
“Sao thế, cô lại không muốn nhặt nữa rồi à? Hay là vừa nãy cô chỉ đùa Hứa Đình Tri thôi? Ôi, trí thức Hứa, giữa ban ngày ban mặt mà có người dám chạy đến trước mặt anh lừa anh, anh không tức giận sao? Không thấy cô ta đáng ghét sao?”
“Tôi thấy loại người hay nói dối như vậy đều không được...”
Tần Trúc Tây giả vờ cảm thán, cô còn chưa nói xong thì đã bị Bàng Tuệ cắt ngang.
“Tôi nhặt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-226.html.]
Cô ta nhặt thì được chứ gì! Nhất định không được nổi nóng trước mặt trí thức Hứa, nhất định không được tức giận, không được tức giận. Dương Mi Mi đã nói, muốn cướp người thì phải có sự kiên trì không ngừng nghỉ!
TBC
Bàng Tuệ tự động viên mình trong lòng, tự tiêm cho mình một liều thuốc kích thích.
“Được thôi, phiền cô nhặt nhiều một chút nhé, một tiếng sau chúng ta tập trung ở đây, cũng không nhiều lắm đâu, cô nhặt hai bó là được, tốt nhất là bó to một chút, nếu không thì làm sao thể hiện được sự giỏi giang của cô? Nhớ đừng có lén lút bỏ đi đấy, nếu không thì hình tượng của cô trước mặt trí thức Hứa sẽ không còn nữa đâu, tạm biệt nhé~”
Tần Trúc Tây cười tủm tỉm nói xong, kéo Hứa Đình Tri chạy về phía bên kia của ngọn núi.
“Này, cô!”
Bàng Tuệ muốn đuổi theo nhưng hai người chạy nhanh như thỏ, chỉ một loáng đã không biết chui vào bụi cỏ nào rồi, không tìm thấy người đâu. Cô ta tức giận dậm chân.
“Con nhỏ Tần Trúc Tây này thật là quá xảo quyệt!”
Cuối cùng cô ta không những không nói được câu nào với trí thức Hứa mà còn phải nhặt hai bó củi cho cô, nghĩ hay lắm!!!
Đây có lẽ chính là điển hình của việc mất cả chì lẫn chài.
“Chậc, với chút bản lĩnh này mà cũng dám cướp người với tôi?”
Sau khi bỏ lại người kia, Tần Trúc Tây ngạo mạn hếch cằm.
Cô dám cá, Bàng Tuệ chắc chắn sẽ nhặt củi cho cô, hơn nữa còn là bó rất to, không có gì khác, cô ta thực sự rất coi trọng danh hiệu giỏi giang này, sợ mất mặt trước mặt người khác.
“Không ai cướp được anh đâu, vừa nãy anh không thèm để ý đến cô ta, anh rất tự giác.”
Hứa Đình Tri tự nhiên nắm lấy tay Tần Trúc Tây, mười ngón tay đan vào nhau, những ngón tay thon dài hữu lực của anh cố chen vào giữa các kẽ ngón tay của Tần Trúc Tây, sau đó nắm chặt. Anh bình tĩnh, không còn là chàng trai ngây thơ trong sáng có vành tai đỏ ửng khi bị trêu chọc nữa.