Nhưng cũng chính vì môi trường như vậy, cô cảm thấy bên trong sẽ có nhiều kỳ trân dị bảo, cô muốn vào đó khám phá.
Đó cũng là nơi duy nhất trong cốt truyện gốc mà Dương Mi Mi không dám động đến, cả truyện không có gì miêu tả.
Nơi này không hiểu sao lại hấp dẫn cô.
Tần Trúc Tây nhìn ngọn núi sâu âm u đối diện, có chút ngẩn người.
“Không biết, chưa từng đến nhưng nghe mọi người nói khá nguy hiểm, có rất nhiều loài động vật hung dữ. Mười mấy năm trước trong thôn còn có mấy người đi săn nhưng có một lần những người đó xảy ra chuyện ở bên trong, sau đó không ai dám vào nữa.”
Hứa Đình Tri tỏ ra hiểu biết về ngọn núi này còn hơn cả Tần Trúc Tây, không biết ai mới là người bản địa nữa.
Hình như là vậy, Tần Trúc Tây lục lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện đúng là như vậy. Mười mấy năm trước, mấy người đó rủ nhau vào săn bắn, sau đó gặp phải gấu đen, bốn người c.h.ế.t ba, chỉ có một người thoát ra được, còn bị phế một chân và một tay.
Nghe nói tình hình lúc đó rất nguy hiểm nhưng cụ thể nguy hiểm như thế nào thì không biết. Người trốn thoát đó cũng chỉ sống được hai năm rồi mất, bây giờ muốn hỏi cũng không hỏi được.
“Em muốn vào đó?”
Hứa Đình Tri đánh giá Tần Trúc Tây, mày hơi cau lại, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lộ ra vẻ không đồng ý.
Đã nguy hiểm như vậy, cho dù cô có thân thủ không tệ, cũng không nên mạo hiểm, anh không muốn cô xảy ra chuyện.
Tần Trúc Tây từ từ lắc đầu.
Hứa Đình Tri thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng.
“Chỉ là núi rừng sâu thôi, cũng không có gì hay ho, nếu em muốn đi, nhất định phải nói với anh, để anh đi cùng em, một mình em đi quá nguy hiểm, nếu thực sự gặp phải những loài thú dữ lớn thì rất nguy hiểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-228.html.]
“Ngoài thú dữ ra còn có rắn độc côn trùng độc, không thể phòng ngừa hết được, nhiều năm như vậy không có ai vào, cũng không biết bên trong bây giờ đã biến thành thế nào, không có chuyện gì thì đừng vào...”
Anh không ngừng dạy bảo, sợ Tần Trúc Tây bốc đồng.
Tần Trúc Tây giả vờ gật đầu nghiêm túc nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, cô phải vào xem thử, cũng không phải cô chưa từng vào núi rừng sâu, có kinh nghiệm, không đến nỗi đáng sợ như vậy.
Hơn nữa trong không gian còn chứa rất nhiều thuốc cấp cứu, cho dù bị thương cũng không sao, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì đều có thể tự cứu.
Quan trọng nhất là, cô thực ra có thể vào không gian của mình, chỉ là sau khi vào, cô sẽ cảm thấy một loại áp lực thời không, sẽ bị ép, có cảm giác đau nhẹ như bị xé rách.
Cô cũng không phải thích bị ngược đãi nên bình thường sẽ không vào, trừ khi đến thời điểm vô cùng nguy cấp, nếu không cô đều thích nghĩ cách khác, như vậy cũng sẽ không để không gian của cô bị bại lộ.
Cô có không gian là vũ khí lợi hại, lại có võ công bàng thân, không đi khám phá thì thật đáng tiếc. Nhưng không thể nói cho Hứa Đình Tri biết, để anh lo lắng, cũng muốn đi theo. Nếu anh đi theo, không gian của cô lại không dễ để lộ ra, sẽ càng phiền phức hơn.
Tần Trúc Tây âm thầm đưa ra quyết định, Hứa Đình Tri không hề hay biết, đã bắt được thỏ rồi, tiếp theo nên đi nhặt củi.
“Tiểu Tây?”
TBC
“Được.”
Cô hoàn hồn, cười tươi với Hứa Đình Tri, trở lại bình thường, Hứa Đình Tri cũng không nghĩ nhiều. Hai người cùng nhau nhặt củi, tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã bó được một bó lớn.
“Chúng ta về thôi.”
“Mới có một bó, không nhặt nữa sao?”
Hứa Đình Tri nghi hoặc nhướng mày, cúi xuống nhặt hai cành cây cuối cùng lên tay. Tay anh rất to, không chỉ có thể bao trọn bàn tay nhỏ của Tần Trúc Tây, mà còn có thể khiến cành cây thô to trở nên nhỏ hơn một cỡ.