Dương Mi Mi hận không thể xông lên tát cho tên ngốc này hai cái, ông ta bị bệnh thần kinh à, sao lại tự nhận không đánh mà khai! Cô ta đã xông lên giúp ông ta rồi, ngu c.h.ế.t đi được!!
Biết sớm ông ta vô dụng như vậy, cô ta đã không nên xông lên, chẳng phải là tự mình xông lên làm bia đỡ đạn sao?
Dương Mi Mi vô cùng hối hận, đứng giữa tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
“Thật đúng là cha nào con nấy, các người xem kìa, cha không phải là thứ tốt đẹp gì, giả vờ là người lương thiện, mẹ ngoài khóc ra thì còn biết gì nữa? Hãy nhìn Dương Mi Mi xem, không phải cũng ôm ấp với đàn ông nửa đêm sao?”
“Chậc, ai mà cưới Dương Mi Mi thì đúng là xui xẻo.”
Quả nhiên, những người dân hiếu kỳ lập tức liên hệ cô với Dương lão nhị. Cha không đứng đắn, con gái cũng vậy, ai dám lại gần một gia đình như vậy nữa chứ.
Mặc dù đội trưởng đã ra lệnh không được phép lan truyền chuyện của Hạ Chu và Dương Mi Mi nhưng chỉ nhắc đến tên Dương Mi Mi mà không nói đến Hạ Chu thì vẫn được, Vương Học Dân cũng không quản được nhiều như vậy.
“Cái gì! Lương thực? Nó lấy lương thực ở đâu ra! Chẳng phải lương thực đều nằm trong tay tôi sao!”
Đôi mắt rũ xuống của bà nội Dương đột nhiên mở to, giống như hồi quang phản chiếu, nhìn chằm chằm vào Dương lão nhị.
“Mẹ, trong tủ bếp có một túi lương thực nhỏ, đó là để nấu cơm ngày mai.”
Bà cả Dương gia nhắc nhở.
Bữa sáng và bữa tối trong nhà thường do Lâm Chiêu Đệ nấu, chỉ có bữa trưa là luân phiên nhau nấu, vì vậy bà nội Dương thường chuẩn bị trước một túi lương thực nhỏ để vào tủ bếp, như vậy bà ta dậy là có thể nấu cơm ngay, không cần làm phiền bà nội Dương ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-239.html.]
Đó là khẩu phần ăn một ngày của cả nhà, nhà họ đông người như vậy, khẩu phần ăn một ngày cũng không ít, nếu mang hết cho Lâm quả phụ thì có thể ăn được mấy ngày!
“Cái gì? Mày đúng là đồ không biết xấu hổ, dám ăn trộm lương thực của tao! Đó là đồ của tao, có cho mày lấy không? Lương thực ở đâu, con đĩ kia mau dẫn tao đi lấy lại!”
Bà nội Dương vì chút lương thực này mà muốn động thủ với Lâm quả phụ, đẩy đẩy xô xô.
Vương Học Dân đau đầu bảo mọi người kéo bà lão này ra, chút lương thực còn không bằng chuyện con trai và quả phụ tư tình, đúng là.
Dương lão nhị bình thường cũng làm không ít việc kiếm công điểm, lại là người ít con nhất, bây giờ chỉ có ông ta và Lâm Chiêu Đệ ăn cơm, tính ra thì cũng là mấy phòng khác chiếm tiện nghi của ông ta.
“Bà ta đã nói ra vết bớt rồi, Dương lão nhị anh nhận hay không nhận, không nhận thì tôi sẽ bảo người lột quần anh ra xem, nếu đúng là có thì chứng thực chuyện của hai người, anh đừng trách tôi không nể tình.”
Vương Học Dân đã cho Dương lão nhị rất nhiều cơ hội rồi.
Đều nói thành khẩn khai báo thì được khoan hồng, chống đối thì bị trừng phạt nghiêm khắc, nếu Dương lão nhị nhất quyết không nhận thì ông ta muốn khoan dung cũng không thể khoan dung được.
Chân Dương lão nhị mềm nhũn, quỳ xuống một cách chán nản, ông ta còn có thể chối cãi thế nào được nữa? Vừa nói ra đã bị người ta vạch trần.
Nhưng làm sao Lâm quả phụ biết được vết bớt của ông ta? Trong đêm tối mịt mù, bà ta nhìn thấy thế nào? Ông ta nghĩ mãi mà không ra.
“Được, vậy là anh đã nhận rồi, tôi phải bàn bạc với các tộc lão xem nên xử lý hai người thế nào, tối nay hai người cứ về nhà trước đi, cử người trông chừng.”
Vương Học Dân nhanh chóng sắp xếp.
TBC
Tộc lão là chỉ những người lớn tuổi và có địa vị trong thôn, bây giờ dù sao cũng không phải xã hội phong kiến nữa, không thể nói là dìm xuống ao thì dìm xuống ao, nói là nhúng lồng heo thì nhúng lồng heo.