“A a a! Ma a!!!”
Kiều Tuấn Bằng sợ vỡ mật, tiếng hét a a a vô cùng thê lương. Tiếng hét này của hắn trực tiếp làm Thái Đông và Vi Nhất Minh sợ hãi.
Hai người đợi một lúc mà không đợi được hắn hô khẩu lệnh, đang sốt ruột, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một thứ tóc tai bù xù đứng bên cạnh Kiều Tuấn Bằng.
Còn chưa kịp hít một hơi thì Kiều Tuấn Bằng đã hét lên.
“Cái gì? Ma?”
“A xì!!!”
Vi Nhất Minh nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, lại bị tiếng hét ma của Kiều Tuấn Bằng làm cho sợ hãi, hòn đá trên tay lập tức không giữ được, rơi xuống đất, đập trúng vào chân hắn.
Thái Đông thì trực tiếp bị tiếng hét của Kiều Tuấn Bằng làm cho sợ hãi, vừa nghe thấy ma, hắn hoảng không chọn đường mà chạy về phía trước, kết quả đ.â.m đầu vào tường, hòn đá cũng tuột khỏi tay, đập vào chân mình, lập tức cũng kêu lên một tiếng.
Vừa đau vừa sợ, co rúm trong góc không nhúc nhích được.
Lúc này cũng không quan tâm đến chuyện có bị phát hiện hay không.
“A a a! Ma a!”
Kiều Tuấn Bằng sợ mất hồn mất vía, chạy loạn khắp nơi, muốn chạy nhưng không chạy thoát, con ma nữ kia cứ vây quanh hắn, hắn sợ đến mức muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Hay là Vi Nhất Minh gan lớn hơn một chút, hắn ôm chân bị thương, quát khẽ.
TBC
“Câm miệng! Cô ta có bóng! Cô ta không phải ma! Có bóng thì không phải ma!!!”
Nghe vậy, Kiều Tuấn Bằng mới đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, ma làm sao có bóng được, vừa rồi hắn nhìn rõ ràng có bóng.
Nhưng cách ăn mặc này, còn cả mái tóc này nữa, Kiều Tuấn Bằng bình tĩnh lại mới nhận ra mình bị người ta trêu đùa, lập tức tức giận mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-273.html.]
“Là ai giả ma giả quỷ!”
Ở bên Tần gia liên tiếp phát ra tiếng kêu và tiếng la hét, cho dù mọi người có ngủ say đến đâu, thì những người ở gần Tần gia cũng đều tỉnh dậy, lần lượt chạy đến xem tình hình.
“Sao lại gọi là giả ma giả quỷ chứ, chính là tôi mà~”
Tần Trúc Tây như chưa chơi đủ, còn đưa tay ra vung vẩy u u.
Ánh trăng là lớp ngụy trang tốt nhất, phải nói là, trong trường hợp này, mặc dù biết cô có lẽ là người, không phải ma, nhưng Kiều Tuấn Bằng vẫn khá sợ.
Sau đó hắn mới chậm chạp nghĩ ra, chuyện mình muốn làm trộm đã bị phát hiện, phải mau chạy thôi, còn quan tâm đến người này làm gì!
Người thông minh nhất phải kể đến Vi Nhất Minh, thấy rằng tối nay không thể ăn trộm được, hắn đã sớm nhân lúc Tần Trúc Tây và Kiều Tuấn Bằng đối đầu, lặng lẽ lẻn đến cửa chính.
Nhưng kéo một cái, cửa không nhúc nhích, kéo thêm cái nữa, cửa vẫn không nhúc nhích, hắn mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào cửa này đã bị chốt và khóa lại.
Cùng lúc đó, chú Kim và thím Kim là những người đầu tiên chạy đến Tần gia, họ lo lắng đập cửa nói.
“Tiểu Tây, Tiểu Tây sao vậy! Có phải có trộm vào nhà không, sao thím nghe thấy tiếng động lớn thế! Tiểu Tây mau mở cửa!”
“Cháu đến đây, thím Kim.”
Tần Trúc Tây sợ làm thím Kim sợ, lập tức không chơi nữa, vuốt tóc lên, buộc lại, sau đó ung dung đi đến cửa.
“Muốn chạy sao? Anh bạn, muộn rồi!”
Cô đá một phát vào Vi Nhất Minh đang chặn ở cửa, sau đó mở cửa lớn.
May mà cô thông minh, nghĩ đến việc cửa chốt từ bên trong, không khóa từ bên ngoài, nếu thực sự có người có ý đồ xấu đến thì chẳng phải phát hiện ra cô đang ở nhà sao. Vì vậy, cô dứt khoát khóa cửa lại, còn mình thì trốn trong góc tối nhất của sân.
Dù sao thì cũng là phòng ngừa trước, đề phòng bất trắc mà, cho dù tối nay không có ai đến, cô cũng không mất mát gì, nhiều nhất là ngủ không thoải mái một chút, nếu có người đến thì chẳng phải là bắt rùa trong chum sao?