Cô cố nén lửa giận hỏi.
“Mọi người đều là người một nhà, có gì thì nói nấy thôi, không có gì to tát, huống hồ đó đều là chuyện trước đây rồi, không ai để ý đâu.”
“Ồ.”
Tần Trúc Tây lại không tiếp lời.
“Cô không tức giận sao?”
Trịnh Thần nhíu mày, sao lại không giống như hắn nghĩ, sao không tiếp tục truy hỏi?
“Anh rất muốn tôi tức giận sao?”
Tần Trúc Tây hỏi ngược lại, nhìn hắn đầy ẩn ý.
“Tôi không có! Sao cô có thể nghĩ về tôi như vậy!”
Hắn phủ nhận dứt khoát, thực tế là căng thẳng đến mức nắm chặt tay, cô có phát hiện ra điều gì không?
“Thôi, mặc kệ trước đây anh ấy là người như thế nào, cho dù anh ấy từng yêu rất nhiều người thì tôi cũng chấp nhận, dù sao bây giờ anh ấy là đối tượng của tôi, những chuyện khác tôi không so đo.”
Tần Trúc Tây thở dài, đột nhiên tung đòn quyết định.
“Hả? Cô, cô, cô.”
TBC
“Tôi biết, trong lòng anh ấy vẫn luôn có người khác, bình thường anh ấy chỉ đến nhà tôi ăn cơm, cũng rất ít nói chuyện với tôi, lúc đầu tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ là ít nói nhưng sau này…”
“Thôi, như anh nói, bây giờ anh ấy đã ở đây rồi, anh ấy có thể ở bên tôi là tôi mãn nguyện rồi, tôi không cầu gì hơn.”
Đây là lời lẽ của kẻ hèn mọn, tôi không quan tâm trong lòng anh ấy có người khác, dù sao bây giờ anh ấy cũng là đối tượng của tôi mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-329.html.]
Trịnh Thần như bị sét đánh, không ngờ Tần Trúc Tây lại si tình đến vậy! Hắn càng tức giận hơn! Dựa vào đâu mà Hứa Đình Tri ra vẻ thanh cao, lại có thể khiến Tần Trúc Tây mê mệt như vậy!
Hắn không ngờ mình nói bừa mà lại nói trúng, hóa ra Tần Trúc Tây đã biết trong lòng Hứa Đình Tri có người rồi, mà vẫn bênh vực anh như vậy!
“Những chuyện trước đây của anh ấy anh không cần nói cho tôi biết nữa, tôi không muốn nghe, tôi chỉ muốn bây giờ được ở bên anh ấy thật tốt, chỉ cần anh ấy đồng ý cưới tôi, cái gì tôi cũng nguyện ý.”
Tần Trúc Tây tỏ vẻ không muốn nói nhiều, trực tiếp về nhà.
Trịnh Thần không nói nên lời, mẹ kiếp, phụ nữ đẹp thì đúng là không có não, thế mà cũng chịu đựng được!
Không được, hắn không thể cứ bỏ cuộc như vậy! Tần Trúc Tây nhu nhược như vậy, chắc chắn là thiếu tình thương! Đúng rồi, từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, chỉ có một đứa em trai nương tựa vào nhau, cái gì cũng không biết, Hứa Đình Tri chỉ cần đối xử với cô tốt một chút là cô sẽ không rời xa anh được.
Vậy thì hắn cũng có thể, nếu hắn cướp được Tần Trúc Tây, Hứa Đình Tri chắc chắn sẽ tức chết?
Tần Trúc Tây: Anh đang nằm mơ à.
Tần Trúc Tây tạm thời không biết Trịnh Thần đang nghĩ gì.
Hứa Đình Tri không có ở đây, gần đây anh rất bận, bận rộn tìm hiểu chuyện nhà mình, cũng bận sắp xếp nơi ở cho Hứa Văn Diệp, vì vậy Tần Trúc Tây không muốn làm phiền anh vì chuyện nhỏ này, đợi đến khi Trịnh Thần hành động lần nữa rồi nói.
Cô có linh cảm, Trịnh Thần sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Buổi chiều, ngay lúc Vương Học Dân đang cân nhắc có nên báo cáo tình hình của Dương Mi Mi lên cấp trên hay không thì cô ta đột nhiên tự mình trở về, đi khập khiễng, đi lại rất khó khăn.
Khi cô ta xuất hiện ở trong thôn, còn gây ra một sự náo động trong thôn.
“Ui chao! Dương Mi Mi tự mình trở về rồi! Tôi đã nói là không thể bị người ta bắt cóc mà, chỗ chúng ta an toàn lắm!”
“Chậc, đây là tối qua đi chơi đêm rồi phải không, cô ta đi chơi đêm vui vẻ, mà tối qua người nhà tôi còn cùng đội trưởng đi tìm cô ta cả đêm! Sáng nay còn theo đi tìm ở trấn trên nữa!”
“Mi Mi, cháu đi đâu vậy, cháu không biết nói với mọi người một tiếng sao? Trở về là tốt rồi, nếu cháu còn không trở về, đội trưởng sắp phát điên lên rồi!”