Ôn Ngôn Tiếu tức đến choáng váng, bà ta mới bốn mươi hai tuổi thôi! Lúc bà ta kết hôn cũng không phải sớm, con gái bà ta năm nay mới mười bốn tuổi! Còn chưa đến mười tám tuổi! Sao bà ta có thể có đứa cháu gái mười tám tuổi được!
Thật sự là điên rồi, điên rồi điên rồi!
“Cút mẹ mày đi! Cút cho tao! Đừng có lảng vảng quanh nhà tao, loại người như mày cả đời chỉ biết cắm mặt vào đất thì mãi mãi không bao giờ sống được cuộc sống như tao đâu!”
“Đợi đến lúc mày hai mươi tuổi thì mày sẽ già như tám mươi tuổi, đến lúc đó mày còn không bằng tao, già hơn tao gấp trăm lần!”
Ôn Ngôn Tiếu tức giận đến nỗi mắng chửi tục tĩu, bà ta không muốn nói chuyện với Tần Trúc Tây nữa, loại nha đầu quê mùa vô học này, nói chuyện với nó đã là nể mặt nó rồi!
“Các người còn nhìn gì nữa, còn không mau đi làm việc, nếu còn thế này thì cẩn thận tôi không trả cho các người một xu nào, cho các người làm không công!”
Bà ta chuyển họng súng, đuổi mấy người công nhân như đuổi vịt về, đồ vẫn chưa đốt hết mà bà ta lại không để một người ở lại trông.
“Đây cũng là một quả pháo, châm là nổ.”
Tần Trúc Tây nhún vai, cảm thấy vui vì đã chọc tức được bà cô trung niên coi thường người khác này, có lẽ bà ta đang đến tuổi mãn kinh nên thấy ai cũng mắng.
Nhưng có một người phụ nữ như vậy sống trong Ôn gia, thì cuộc sống của Dương Mi Mi chắc chắn rất khó khăn, bà ta rất coi thường người ở quê, vừa khéo, Dương Mi Mi lại là người ở quê.
Suy nghĩ của Tần Trúc Tây không sai, ngược lại còn đoán trúng đãi ngộ của Dương Mi Mi ở Ôn gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-412.html.]
Dương Mi Mi tránh hai người Tần Trúc Tây, dẫn theo người phụ nữ đi theo mình về Ôn gia, vừa vào cửa đã hấp tấp va phải bà cả Ôn đang trong thời kỳ mãn kinh này.
Bà ta mắng té tát vào mặt cô ta.
“Con nhóc quê mùa đến từ vùng quê nhỏ quả nhiên không có chút phép tắc nào! Mắt mọc trên mặt để làm cảnh à, không thấy có người ở cửa sao! Cũng không nhìn xem mình có nhan sắc gì, loại như cô còn muốn làm mẹ kế của tôi, cô cũng không xem xem mình có xứng không!”
“Thật không biết em trai tôi nghĩ thế nào, lại hồ đồ như vậy, đưa một người phụ nữ như vậy về nhà, sức khỏe của cha có tốt lên thì liên quan gì đến cô ta! Còn đáng để tốn công sức đưa cô ta về như vậy sao!”
Những lời trước là mắng Dương Mi Mi, những lời sau là chỉ tăng mắng hoè, mỉa mai em trai họ Ôn.
Đáng tiếc là bà ta có mắng dữ dội thế nào cũng không thay đổi được sự thật là em trai mình có công, nếu ông lão Ôn c.h.ế.t thì họ có thể mắng hắn ta hồ đồ. Nhưng đằng này người ta không chết, còn dần dần chuyển biến tốt, ông lão Ôn bây giờ càng ngày càng hài lòng với đứa con trai út này của mình.
“Đừng để bụng lời của chị cả con, tính nó nóng nảy như vậy đấy, tâm ý của con cha biết, lần này con vất vả rồi.”
Ông lão Ôn nửa nằm nửa ngồi trên giường, cố sức vỗ vai đứa con trai út trước mặt, cháu trai của ông cũng lớn bằng đứa con trai út này rồi. Nhưng con út mà, chênh lệch tuổi tác một chút là chuyện bình thường.
Ôn Nguyên ngoan ngoãn lắc đầu.
“Không sao, tính của chị cả con biết mà, chỉ cần khiến cha khỏe lên, con làm gì cũng được, để chị cả mắng vài câu cũng chẳng sao. Chỉ là anh cả bên kia...”
TBC
Nhắc đến anh cả của mình, trên mặt hắn ta có chút khó xử.
“Anh cả con cha sẽ nói chuyện với nó, đúng rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu con không muốn ở dưới trướng anh cả con nữa thì lát nữa cha sẽ bảo người điều con sang bộ phận khác.”