Thấy đại phòng Ôn gia có hành động, Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri lại tìm một người theo dõi Dương Mi Mi, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, hai người liền đến ga tàu.
Đường và xe đã sửa xong, họ có thể về rồi.
Bên kia, Dương Mi Mi vẫn luôn thấp thỏm không yên, chờ Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri đến cửa, cũng coi như hoàn toàn buông được tảng đá trong lòng.
Đã mấy ngày trôi qua, nhưng vẫn chưa có ai tìm đến đây, như vậy có phải cô ta đã an toàn rồi không?
Có lẽ người hôm đó cô ta nhìn thấy căn bản không phải là Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri, chỉ là cô ta quá căng thẳng, hoa mắt nhìn nhầm. Nghĩ kỹ lại, hôm đó hai người kia tuy giống Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri nhưng không chói mắt như vậy.
Lúc đó cô ta chỉ liếc một cái rồi hoảng sợ trốn đi, hẳn là nhìn nhầm, chắc cô ta quá lo lắng. Nếu không thì tại sao tự nhiên hai người lại đến đây, lại còn là đôi nam nữ độc thân.
Dương Mi Mi càng nghĩ càng thấy có lý, hoàn toàn buông lỏng, không hề biết Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri đã âm thầm điều tra sạch sẽ cô ta, còn chặn hết đường lui của cô ta.
Bây giờ Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri đã lên tàu về nhà.
“Chị, anh rể, hai người về rồi.”
Tần Trúc Nam vừa thấy hai người về, vui mừng khôn xiết chạy ra đón.
Trời mới biết khi cậu về nhà thấy không có ai, cậu đã sợ hết hồn, may mà chị và anh rể còn biết để lại cho cậu một lá thư, nếu không thì cậu c.h.ế.t mất!
“Ồ, nhanh vậy đã gọi anh rể rồi à? Anh rể của em còn chưa đưa em lì xì đổi xưng hô đâu.”
Tần Trúc Tây cười nói.
TBC
Phong trần mệt mỏi như vậy, vậy mà cô vẫn còn cười được, Tần Trúc Nam nhìn cô mà thấy mệt thay.
“Cần gì lì xì chứ, em không cần đâu.”
Chỉ cần hai người bình an, cậu cái gì cũng không cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-415.html.]
Tần Trúc Nam lẩm bẩm.
“Nói gì thế em, mau đi rót cho bọn chị hai cốc nước, khát c.h.ế.t mất.”
Mệt thì không mệt nhưng khát thì đúng là khát, vừa vào địa phận này, cô cảm thấy mình sắp bị nóng chết, cổ họng cũng bốc khói rồi.
“Ồ, ồ, ngay đây!”
Tần Trúc Nam lập tức chạy đi rót nước, hầu hạ trước hầu hạ sau.
“Chị đã ăn cơm chưa? Có đói không? Bây giờ em nấu cơm nhé?”
Hai người về vừa lúc là giữa buổi chiều, đã qua giờ ăn trưa, Tần Trúc Nam đã ăn trưa rồi, nhà tất nhiên không có đồ ăn, hơn nữa trời nóng như vậy, nấu nhiều cũng không để được.
“Không vội nấu cơm, bọn chị vừa ăn xong mới về, tối cùng nhau ăn nhé.”
Tần Trúc Tây không màng hình tượng dựa vào tường nằm kiểu “Cá ướp muối”, mặt cô đỏ bừng, có thể rán trứng trên đó được rồi.
Tần Trúc Nam không nói một lời kéo chân Tần Trúc Tây xuống.
Thật là, chị sao lại thế chứ, mới đính hôn với anh Hứa thôi mà, giấy đăng ký kết hôn còn chưa có, rượu mừng cũng chưa bày, sao chị không thể chú ý hình tượng trước mặt người ta một chút chứ? Nhỡ anh Hứa chê thì sao?
Phải nói rằng, cậu tuy nhỏ nhưng quản rất nhiều.
“Làm sao? Em không cho chị để chân lên à? Chị em vất vả bên ngoài nhiều ngày, về nhà nghỉ ngơi một chút cũng không được à?”
Tần Trúc Tây thấy khó hiểu, sau đó cô lại để chân lên, tư thế ngồi rất phóng khoáng, giống như con trai vậy. À, phải nói là giống như một tên lưu manh, một cậu bé ngoan ngoãn như Tần Trúc Nam không thể ngồi theo tư thế này được, chân còn bắt chéo lên cao.
“Nếu chị mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, đợi chị ngủ dậy chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tần Trúc Nam kiên trì kéo chân cô xuống lần nữa.
Đợi chị cậu ngủ dậy, cậu nhất định phải lý luận với chị ấy cho ra nhẽ! Có cô gái nào chưa kết hôn đã theo người ta chạy lung tung như vậy không, còn đi xa như vậy, nhỡ bị anh Hứa bán thì sao?