“Vậy thì tốt, sau này tiền vẫn nên cất kỹ, đừng để lung tung, đã mất khoảng hai mươi mấy đồng thì tôi cũng bắt họ đền cho anh hai mươi mấy đồng, số tiền này họ góp lại, chắc là vẫn có thể có.”
Vương Học Dân sẽ không vô cớ che chở cho Hứa Đình Tri.
Chủ yếu là mấy người ở điểm thanh niên trí thức lần này thực sự quá đáng, người ta còn chưa chuyển đi mà đã dám cạy khóa vào phòng người ta, lỡ như trong phòng thực sự có một trăm đồng, hoặc là mất đồ đạc giá trị hơn thì sao?
Đến lúc đó đền thế nào? Không cho họ một bài học, xem ra là không biết an phận rồi!
“Vâng, đội trưởng ông làm chủ đi.”
Hứa Đình Tri gật đầu, giao mọi chuyện cho Vương Học Dân xử lý.
“Ôi, ra ngoài nhanh quá, còn chưa dọn nốt đồ đạc.”
Tần Trúc Tây phiền não nói, đã nói là hôm nay đi đòi công lý tiện thể dọn đồ đạc luôn, dù sao họ cũng không muốn nhìn thấy mấy khuôn mặt đáng ghét đó nữa.
“Không sao, chúng ta về dọn tiếp.”
Đúng lúc quan trọng, mặt mũi Hứa Đình Tri có thể dày đến một mét, anh bình tĩnh kéo Tần Trúc Tây quay lại.
Những thanh niên trí thức trong sân đang bàn bạc đối sách, không khí không tốt, hai người bình tĩnh đi qua những người đang cãi nhau, nhất thời, trong sân im phăng phắc, sắc mặt mọi người khác nhau.
Làm sao họ có thể vừa cãi nhau xong bỏ đi, lại có thể bình tĩnh quay lại như vậy?
TBC
Có gì đâu, mặt mũi đủ dày là được.
“Em dọn giường, anh thu dọn những thứ anh còn cần dùng, chúng ta lấy luôn một lần.”
Tần Trúc Tây chỉ huy, nhanh chóng cuộn chăn gối trên giường lại với nhau, chỉ một cái là dọn xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-431.html.]
“Em đúng là biết chọn việc nhẹ nhàng để làm.”
Hứa Đình Tri cười, tay vẫn thong thả dọn đồ đạc của mình, còn tranh thủ xắn tay áo lên, mức độ nho nhã này, người không biết còn tưởng anh muốn rửa tay luyện thư pháp.
“Tất nhiên, em chỉ làm việc nhẹ, việc nặng, việc mệt, việc bẩn đều để anh làm, không thì anh đến đây để làm gì? Em tự mình giải quyết hết cũng được.”
Tần Trúc Tây nói như lẽ đương nhiên, cô vừa định ngồi xuống mép giường thì bị Hứa Đình Tri nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.
“Đừng ngồi, bẩn.”
Cái giường mà nhiều đàn ông đã ngủ qua bẩn kinh khủng, anh cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi hôi của những người đàn ông khác, nếu không phải Tần Trúc Tây nhanh tay, anh sẽ không để cô chạm vào cái chăn này.
“Được được được, em không ngồi, vậy em dọn cùng anh nhé, hình như không còn gì nữa rồi.”
Tần Trúc Tây thuận theo anh nói, ôi, biết làm sao được, tiểu tiên nam chỉ có một tật xấu nhỏ, chẳng lẽ không thể chiều theo anh sao?
“Ừ, hai phút nữa là dọn xong.”
Giọng nói của hai người không to không nhỏ, vừa không cố tình đè thấp, cũng không cố tình nói to ra nhưng cửa mở, những người đứng trong sân cơ bản đều nghe rõ chữ bẩn.
Trịnh Thần là người nóng tính nhất, hận không thể xông thẳng vào đánh nhau với Hứa Đình Tri thêm một trận.
Chết tiệt, cái tật xấu gì thế, không phải chỉ nằm trên giường anh một lát thôi sao, bẩn ở đâu, cái đức hạnh gì thế!
Nhưng nghĩ đến việc mình hình như đánh không lại Hứa Đình Tri, hơn nữa chuyện phiền phức này vẫn chưa giải quyết xong, nếu lại thêm một trận đánh nhau nữa, e rằng cả đời này hắn không về được thành phố mất, hắn chỉ có thể buồn bực quay đầu đi, mắt không thấy thì tim không đau.
“Đừng xung động nữa, đội trưởng rõ ràng đứng về phía anh ta, vẫn nên nghĩ cách để anh ta nhả ra trước đi, nếu không thì tất cả chúng ta đều xong đời.”
Trần Vĩ nhỏ giọng nói.
Bây giờ Vương Học Dân đánh đồng tất cả thanh niên trí thức, ngay cả nữ thanh niên trí thức cũng không tha, có thể có cách nào chứ, trước tiên phải cầu xin sự tha thứ của Hứa Đình Tri, nếu không thì chuyện này không dễ dàng qua được.