Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-04-10 14:37:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 459:

“Có thể là phong tục bên này như vậy? Bên nhà anh cũng không đón dâu như vậy.”

Hứa Đình Tri liếc nhìn cảnh tượng này, cũng do dự nói.

Hoàng Trình Nghĩa và mọi người đều đi bộ, hắn chỉ cầm trong tay mấy phong bao lì xì và một ít kẹo rời. Có hai anh em đón dâu cầm một cái giỏ, không biết bên trong đựng gì, được đậy kín bằng lá cây.

“Vậy lát nữa cô dâu cũng phải đi bộ đến nhỉ, mất nửa tiếng đồng hồ.”

Bởi vậy mới nói phải đi đón dâu từ bảy giờ sáng, đi đến nơi cũng phải tám giờ, đi về thì chín giờ. Nếu ở bên đó còn chơi trò gì đó làm khó chú rể thì lại mất thêm một hai tiếng nữa.

Không đón dâu sớm một chút thì sẽ không kịp giờ.

“Không phải đâu, là chú rể sẽ cõng cô dâu về.”

Điểm này thì Hứa Đình Tri biết, anh cẩn thận giải thích cho Tần Trúc Tây.

“Nghe nói từ lúc cô dâu ra khỏi cửa cho đến khi về nhà chồng thì chân không được chạm đất. Vì vậy suốt cả quá trình đều phải do chú rể cõng.”

TBC

“Vậy nếu cõng không nổi thì sao? Mặc dù Hoàng Trình Nghĩa trông cũng khá khỏe mạnh nhưng đi đi về về mất hai tiếng đồng hồ, lúc về còn phải cõng thêm một người.”

“Cũng có khả năng không cõng nổi.”

“Hơn nữa, chắc chắn cũng có những chàng trai yếu đuối, lỡ như lại cưới phải một cô gái khá khỏe mạnh, đường đi lại xa một chút thì chẳng phải xong đời rồi sao?”

Hỏi đến những chuyện bát quái nhỏ này, ánh mắt Tần Trúc Tây sáng lấp lánh. Cái vẻ tinh quái quen thuộc này, bốn chữ yếu đuối kia chắc lại là đang ám chỉ Hứa Đình Tri.

“Có thể đổi người cõng, anh cũng không biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-459.html.]

Ngay cả vợ mình mà cũng không cõng nổi, anh làm sao biết được chuyện này? Anh nhất định không biết!

“Ôi chao, anh Hứa! Sao anh lại không biết chuyện này chứ! Để tôi nói cho anh biết!”

“Đội chúng ta đón dâu đi bộ không phải vì phong tục, mà là vì nghèo! Nếu có xe thì ai còn đi bộ nữa! Xe đạp, xe bò, máy kéo, xe gì cũng được!”

“Vì vậy, nếu sợ cõng không nổi cô dâu thì lúc đón dâu chỉ cần mượn một chiếc xe là được. Trình Nghĩa vốn định mượn xe bò của đội nhưng vừa hay dạo này xe bò của đội không rảnh, vì vậy chỉ có thể đi bộ đi đón dâu.”

“Nhưng anh ta khỏe mạnh, cõng vợ mình về cũng không phải chuyện khó. Còn anh, anh Hứa, anh đã mua được xe đạp chưa? Sao vẫn chưa thấy anh đạp về vậy?”

“Nếu anh không có xe đạp thì anh có cõng nổi Tiểu Tây không? Cô dâu mà để chân chạm đất thì không may mắn đâu!”

Lúc này, thím Hoàng không nghe nổi nữa, hào hứng phổ cập kiến thức cho hai người, còn tiện thể trêu chọc Hứa Đình Tri.

Có cách nào khác không, ai bảo bây giờ anh vẫn là người bệnh yếu chứ?

Hứa Đình Tri hận không thể ngay lập tức cõng Tần Trúc Tây chạy ba vòng để chứng minh mình không có vấn đề gì.

“Ngày tôi kết hôn sẽ có xe đạp, sao thím cũng đi theo đây, không cần ở nhà giúp xào nấu sao?”

Hứa Đình Tri mỉm cười, chuyển chủ đề.

Thím Hoàng là dì dâu của Hoàng Trình Nghĩa, theo lý mà nói thì bà ta nên ở nhà giúp xử lý tiệc cưới, để nhà không bị quá bận rộn. Không ngờ bà ta lại đi theo xem náo nhiệt.

“Không phải là sợ mấy đứa nhỏ các cháu không hiểu chuyện này sao nên tôi mới đi theo, nếu có gì thì tôi cũng tiện nhắc nhở.”

Thím Hoàng cười hì hì, trong mắt lóe lên một tia tinh quái.

Ở nhà rửa bát làm việc mệt lắm, còn không bằng ra ngoài xem cháu trai đón dâu, cũng coi như là lười biếng trá hình.

Loading...