Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 488-489

Cập nhật lúc: 2025-04-12 01:26:25
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 488:

Bây giờ tay lái thì cong, giá sắt phía sau còn bị lõm vào, chắc chắn là đã làm xe bị ngã nhưng cả nhà này lại không nói một tiếng!

Mặt Lý Quân Vinh đỏ lên, cãi chày cãi cối.

“Đội trưởng, ông không thể đổ lỗi cho tôi, xe đạp của ông vốn đã cũ, lúc tôi đi ra thì đã như vậy rồi, không liên quan đến tôi. Hơn nữa nó không phải vẫn có thể đi sao? Có vấn đề gì đâu!”

Hắn ta mở mắt nói dối.

Có thể đi thì vẫn đi được nhưng đi rất nặng nề, cảm giác như bị hỏng một bộ phận nào đó. Không chỉ bị hỏng bên ngoài mà bên trong cũng bị hỏng.

“Vấn đề ở đâu? Cậu còn dám hỏi! Đi gọi cha mẹ cậu đến đây cho tôi! Cậu cũng sắp đính hôn rồi, làm việc kiểu gì vậy?”

Vương Học Dân nổi trận lôi đình.

Xe đạp nhà ai bị hỏng mà nuốt trôi cục tức này được chứ!

“Vâng.”

Lý Quân Vinh dùng mẹo, không gọi cha mẹ mình mà lại gọi Tần Trúc Tây đến.

“Là cô ấy mượn xe, đội trưởng có chuyện gì thì nói với cô ấy đi.”

Lúc Tần Trúc Tây bị Lý Quân Vinh gọi đến còn đang mờ mịt, bây giờ bị hắn ta đổ lỗi như vậy, cô tức đến bật cười.

“Anh nói gì cơ? Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem?”

Cô cười như không cười nhìn hắn ta.

“Vốn dĩ là vậy, đồ là cô mượn, hỏng thì cô phải đền!”

Lý Quân Vinh hùng hồn nói.

Thật là, đúng là lâu lắm rồi mới gặp người mặt dày như vậy.

“Tôi chỉ nói giúp các người mượn xe đạp, tôi có nói xe đạp hỏng thì tôi đền đâu? Xe đạp là ai dùng, trong lòng không có chút bận tâm nào sao?”

“Trước khi mượn xe đạp, cha anh đã đảm bảo với tôi như thế nào? Nhất định sẽ giữ gìn xe đạp cẩn thận, có thể rửa sạch sẽ rồi mới trả lại? Sao nào, hay là các người thấy xe đạp nhà tôi mới hơn nên các người sẽ giữ gìn cẩn thận hơn.”

“Xe đạp nhà đội trưởng là xe đã dùng rồi nên có thể tùy tiện dùng đúng không? Hỏng cũng không sao?”

Tần Trúc Tây cười lạnh chất vấn.

Cô cũng không đợi Lý Quân Vinh trả lời, tiếp tục đi một vòng quanh xe đạp rồi nói.

“Anh tự xem đi cái yên xe này toàn đất, còn chỗ này chỗ này, chỗ nào cũng dính đất, còn có mấy chỗ bị lõm xuống, có phải anh đi xe đạp bị ngã, làm hỏng xe đạp không?”

“Không chịu nhận thì thôi, bây giờ còn muốn đổ hết những chuyện này lên đầu tôi?”

Nếu hắn ta sợ không có tiền đền, thành khẩn xin lỗi thì còn dễ nói. Ban đầu muốn che giấu, không che giấu được thì bắt đầu đổ lỗi, lúc thì đổ cho đội trưởng lúc thì đổ cho cô, đúng là lương tâm đã vứt hết cho chó ăn rồi.

“Được rồi, cha mẹ anh cũng đến rồi, trước tiên nghe xem cha mẹ anh nói thế nào đã.”

Tần Trúc Tây hất cằm về phía sau hắn ta.

Hứa Đình Tri đã gọi cha mẹ Lý Quân Vinh đến, ăn gì thì chúng ta cũng không thể chịu thiệt, càng không thể để vợ mình chịu thiệt.

“Chú Cường, con trai chú làm hỏng xe đạp, chú cũng thấy là xe đạp này tôi phải đền sao?”

Tần Trúc Tây tức giận, không nể mặt ông ta chút nào.

“Chú còn chưa biết tình hình thế nào, Tiểu Tây, cháu phải để chú hỏi trước chứ.”

Chú Cường hơi bất lực nói, tránh né vấn đề đền bù này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-488-489.html.]

Tất nhiên không thể tùy tiện thừa nhận con trai mình làm hỏng xe đạp, nếu không chắc chắn phải đền một khoản tiền lớn.

“Được, chú hỏi đi.”

Tần Trúc Tây không vui khoanh tay, nhường đường cho ông ta.

“Anh tự xem xe đạp đi, nhiều chỗ bị lõm xuống như vậy, đi cũng nặng nề, cảm giác hoàn toàn khác so với trước.”

Chương 489:

Vương Học Dân đưa tay chỉ từng vết thương trên xe đạp.

“Trước khi con trai anh đi, anh cũng đã xem xe đạp của tôi rồi đúng không? Anh tự xem đi, đây có phải là dáng vẻ khi tôi cho các anh mượn không?”

Chú Cường cúi đầu xem xét kỹ lưỡng, đúng là có rất nhiều chỗ bị hư hỏng, trong lòng ông ta cũng rõ ràng, trước đây chiếc xe đạp này căn bản không như thế này!

Ông ta đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn con trai mình.

Lý Quân Vinh sợ hãi rụt rè lại.

Hắn ta cũng không muốn nhưng có một đoạn đường quá dốc, hắn ta không đi hẳn hoi nên ngã, xe ngã xuống lập tức đập vào đá. Hắn ta và mẹ hắn ta cũng ngã một cái rất đau!

Hơn nữa chiếc xe này vốn đã cũ rồi, bị lõm vài chỗ thì sao chứ, cũng không phải không đi được, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?

Nếu hắn ta dám nói ra suy nghĩ trong lòng này, những người có mặt ở đây chắc chắn sẽ đánh hắn ta đến nỗi không còn răng.

“Vậy, vậy thì … đội trưởng muốn xử lý thế nào?”

Chú Cường khó khăn lắm mới nói ra được một câu.

“Tôi muốn xử lý thế nào? Các người làm hỏng xe đạp của tôi, còn hỏi tôi muốn xử lý thế nào? Còn có thể xử lý thế nào! Tất nhiên là đền rồi!”

Làm hỏng xe đạp của ông ta thành ra như vậy, nhất định phải đền!

Vương Học Dân nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn cả nhà này.

“Vậy, vậy thì ông muốn đền thế nào? Chắc không bắt chúng tôi đền cho ông một chiếc xe mới chứ? Hay là, chúng tôi đền cho ông mấy quả trứng?”

Mẹ của Lý Quân Vinh yếu ớt nói.

Bản thân bà ta cũng có phần trách nhiệm, ban đầu bà ta nghĩ trời hơi tối, đội trưởng sẽ không nhìn rõ. Đợi qua đêm nay, ngày mai họ có thể không nhận nợ, không ngờ đội trưởng lại nhìn ra ngay.

“Trứng gà? Bà đùa gì vậy! Vài quả trứng gà hỏng của bà mà muốn chuộc lỗi với tôi sao? Bà xem xe đạp của tôi thành ra thế nào rồi!”

Vương Học Dân tức nổ phổi, chỉ tay vào chiếc xe yêu quý của mình mà nói.

Ông ta thà xe đạp của mình vẫn tốt, không cần họ đền, bây giờ xe đạp bị hỏng, ông ta lấy đâu ra xe để đi, mua chiếc xe đạp này đã tốn không ít tiền.

Lúc đó cũng nghĩ xe đạp có thể dùng được nhiều năm nên mới cắn răng mua, bây giờ lấy tiền đâu ra để mua!

“Trứng gà cũng rất có giá, có thể bán được nhiều tiền.”

Mẹ của Lý Quân Vinh lẩm bẩm, sau đó lại lấy lại vẻ mặt lý lẽ hùng hồn.

“Đội trưởng, chúng tôi không có tiền, tiền trong nhà đều dùng để cưới vợ cho Quân Vinh rồi, tiền sính lễ đã đưa cho nhà gái, bây giờ trong nhà nghèo đến nỗi không có gì ăn, thực sự không còn cách nào khác.”

Đây chính là muốn chối bỏ trách nhiệm.

Chú Cường đứng bên cạnh không nói gì, vẻ mặt tiều tụy, ông ta cũng không ngờ mượn xe đạp lại có thể mượn ra chuyện như vậy.

Lý Quân Vinh đã lớn như vậy rồi, đến cả xe đạp cũng không đi hẳn hoi, mẹ hắn ta cũng vậy, bà ta không thể đỡ một tay sao? Nếu không phải như vậy, làm sao xe đạp lại bị ngã thành ra cái dạng chó má này!

“Bà không có cách thì tôi có cách? Hôm nay các người không cho tôi một câu trả lời, sau này đừng trách tôi không trả công điểm và tiền cho các người.”

TBC

Đùa giỡn vô lại với đội trưởng, chẳng phải là quỷ gặp diêm vương sao.

“Đừng, đội trưởng, chúng tôi nhất định sẽ đền tiền, vậy ông nói đền bao nhiêu là hợp lý? Chiếc xe đạp này còn sửa được không?”

Loading...