Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 500-501
Cập nhật lúc: 2025-04-12 01:28:02
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 500:
Cậu bé dùng cả tay lẫn chân, hung hăng giãy giụa, nắm chặt nắm đấm, đập vào người Tần Trúc Tây. Cậu bé có một sức mạnh tàn bạo, giãy giụa như vậy, sức bùng nổ khá mạnh.
Tần Trúc Tây một tay bịt miệng cậu bé, chỉ dùng một tay khống chế cậu bé. Dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, sợ làm cậu bé bị thương nên cô không dùng nhiều sức, không ngờ suýt bị cậu bé giãy thoát.
“Khá là giãy giụa đấy.”
Tần Trúc Tây dứt khoát không thương hương tiếc ngọc nữa, tăng thêm chút sức lực, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thở của cậu bé nặng nề hơn.
Lý Phát Tài chạy rất nhanh, chạy một mạch vào đám người nhận họ hàng đang ồn ào, cậu ta không hét lớn ngay là bắt người phụ nữ kia, mà lén nói với cha mình.
“Cha, đứa trẻ đi cùng người phụ nữ kia đến nhà chúng ta ăn trộm đồ, bị chị Tiểu Tây bắt được, chị Tiểu Tây nói bọn họ là một giuộc, bảo mọi người bắt cả người phụ nữ này nữa.”
“Cái gì!”
Cha của Lý Phát Tài kinh ngạc nói, giọng nói rất lớn.
“Mọi người bắt lấy người phụ nữ này! Cô ta là trộm! Con trai cô ta đến nhà chúng tôi ăn trộm đồ đã bị bắt!”
Sau đó ông ta hét lớn một tiếng, khiến mọi người kinh ngạc.
Người phụ nữ vẫn còn ở trong vòng vây thì hoảng sợ, vốn dĩ vị trí này thuận tiện cho cô ta tẩy não và kể khổ với mọi người, không ngờ bây giờ bị phát hiện, khó mà chạy thoát được.
Lý Phát Tài: …
Ý của con là cha mau đến bắt người trước đi, không phải bảo cha hét lên như vậy!
Lý Phát Tài sắp bị cha mình chọc tức c.h.ế.t rồi, lỡ như để người phụ nữ này chạy mất thì phải làm sao!!!
Nhưng may là người phụ nữ không chạy thoát được, tiếng hét của cha Lý Phát Tài khiến mọi người rất nghi ngờ và hoang mang nhưng không ngăn cản được mọi người phản xạ bắt lấy người phụ nữ.
“Ông nói gì cơ? Trộm gì cơ?”
“Đúng vậy! Con trai cô ta mất tích rồi! Con trai cô ta không ở đây!”
Mọi người bừng tỉnh, cúi đầu tìm cậu bé đi theo người phụ nữ, quả nhiên, cậu bé không có ở đó!
“Hóa ra bà lừa chúng tôi!”
Mọi người nổi giận, mỗi người túm một cánh tay, dù người phụ nữ có ba đầu sáu tay cũng khó mà thoát được, cô ta bị đè xuống, cười gượng nói.
“Sao lại thế được, đều là hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người thả tôi ra trước đã.”
“Phi! Hiểu lầm cái rắm! Con trai bà đến nhà chúng tôi ăn trộm đồ đã bị Tiểu Tây bắt được, bà còn muốn chối cãi sao!”
Cha của Lý Phát Tài tức giận nói.
May quá, may mà bị Tiểu Tây bắt được, nếu không thì nhà họ thiệt hại lớn rồi!
“Ôi, vậy đồ của chúng ta sẽ không bị mất trộm chứ, tôi phải về xem mới được.”
“Tôi cũng về xem.”
Mọi người đều hoảng sợ, ai biết được thằng bé đó đã rời đi lúc nào, đã ăn trộm của mấy nhà. Mặc dù người đã bị bắt nhưng nếu không về xem thì họ sẽ không yên tâm.
Ngay lập tức, bên này đã vắng đi không ít người, vòng vây lập tức trống rỗng.
Người phụ nữ lập tức động tâm tư xấu, nếu để họ thả bà ta ra, bà ta sẽ thừa lúc họ không để ý, biết đâu có thể chạy thoát.
Ánh mắt bà ta lóe lên, lập tức giả vờ đáng thương nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-500-501.html.]
“Chú Lưu, cháu thực sự đến để tìm người thân, có phải có hiểu lầm gì không? Con cháu không biết ăn trộm đồ.”
“Không, nếu nó thực sự ăn trộm, nó cũng không phải là trộm cắp, có thể nó chỉ quá đói, chúng cháu đã một ngày không ăn gì rồi, người lớn có thể chịu được nhưng trẻ con thì không chịu được.”
Chương 501:
“Là lỗi của cháu, cháu không nên đưa nó ra ngoài nhưng trong nhà không có ai, thực sự là không còn cách nào khác, cháu đều là vì bà cháu mà! Bà cháu đã hơn chín mươi tuổi rồi, hu hu hu.”
Người phụ nữ bắt đầu giả vờ đáng thương, khóc còn thảm hơn vừa nãy, nước mũi nước mắt giàn giụa, khiến những người còn lại đều mềm lòng.
“Ăn trộm những gì? Nếu chỉ ăn trộm một chút đồ ăn thì thôi bỏ qua đi, cũng đáng thương thật.”
“Thương cái rắm! Tình cảm vì đồ ăn trộm không phải của nhà bà à!”
Cha của Lý Phát Tài vội vàng hét lên, sợ những người này mềm lòng thả người phụ nữ ra, ông ta còn đích thân trói người phụ nữ lại, như vậy thì dù có muốn chạy cũng không chạy được.
Lý Phát Tài là người biết rõ sự thật hơn, lập tức nói.
TBC
“Nó không phải vì đói! Nó còn biết cạy khóa! Nó cạy cả ổ khóa của bà cháu, lấy hết tiền và đồ ăn! Nếu chúng cháu không phát hiện ra thì nhà chúng cháu đã bị nó vơ vét sạch rồi!”
“Cái gì! Quá đáng như vậy sao!”
Vừa dứt lời, Tần Trúc Tây đã lôi thằng bé đó đến.
“Tiểu Tây, Phát Tài nói thằng nhóc này cạy cả ổ khóa của bà nó? Thật hay giả? Những thứ đó có mất không?”
Mặc dù mẹ và vợ ông ta đã về nhà rồi nhưng ông ta ở đây lại không nhìn thấy, vẫn có chút lo lắng.
“Không mất, cháu đợi thím về rồi mới đưa nó ra, đồ đạc không thiếu thứ gì, chú cứ yên tâm.”
Tần Trúc Tây an ủi, đặt thằng bé và người phụ nữ cạnh nhau. Đã bắt được người rồi, cũng không cần bắt thằng bé im lặng nữa.
“Nào, nói đi, các người đến đây là để tìm người thân hay là để ăn trộm đồ?”
Cô ung dung nhìn một lớn một nhỏ.
Thằng bé lại trốn ra sau người phụ nữ, không nói gì, cũng không lộ mặt, trông rất sợ người lạ, lại rất dựa dẫm vào người phụ nữ này.
Trước đó cô còn hơi nghi ngờ thằng bé này là do người phụ nữ lừa về để giúp mình nhưng nhìn thế này thì giống như con ruột vậy. Chẳng lẽ là cả gia đình cùng phạm tội? Vậy thì chồng của người phụ nữ này đâu, có phải cũng đang ở gần đây để ứng cứu không?
“Thực sự là đến tìm người thân, các người xem những gì tôi nói, không phải có rất nhiều thứ trùng khớp với chú Lưu sao? Các người thả tôi ra đi, tôi bị oan c.h.ế.t đi được.”
“Tôi lớn từng này rồi chưa từng làm chuyện trộm gà trộm chó! Tôi thề!”
Người phụ nữ tùy tiện thề, không hề sợ hãi.
“Thật sao? Bà chưa từng làm chuyện trộm gà trộm chó? Vậy thì thằng bé bên cạnh bà thì sao? Nó cũng chưa từng làm sao? Bà thề đi, thề bằng chính bản thân mình.”
Tần Trúc Tây cười khẩy nhìn bà ta.
“Đúng vậy, các người là một giuộc, nó ăn trộm và bà ăn trộm có gì khác nhau, lợi dụng một đứa trẻ để ăn trộm đồ, bà không sợ lương tâm cắn rứt à, đồ khốn!”
“Khốn nạn! Chưa từng thấy người nào trơ trẽn như bà!”
“Tôi!”
Người phụ nữ muốn thề nhưng lại có vẻ hơi kiêng kỵ, cuối cùng vẫn cười trừ rồi ngậm miệng, thời buổi này không có nhiều người dám tùy tiện thề thốt.
“Bà khai trước đi, bà và thằng bé này có quan hệ gì, các người họ tên gì, ở đâu, nếu còn nói dối nữa thì đừng trách chúng tôi động tay động chân.”
“Nó là con trai tôi, những gì tôi vừa nói đều là thật, tên và địa chỉ đều là thật, mấy người muốn thế nào mới tin chúng tôi? Không thể vì chúng tôi là người ngoài mà các người bắt nạt chúng tôi được chứ?”