Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 522 - 523

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:40:27
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 522:

Giống như một con chuột đồng đang tìm dưa trên đồng, chạy khắp nơi.

Bạch Tố Thu chỉ cười trộm, buồn cười quá, sao lại có đàn ông nào thích xem náo nhiệt như vậy, còn không biết xấu hổ mà hỏi.

“Đi theo, trí thức Hứa sắp đi với Tiểu Tây rồi, anh là phù rể còn ở đây hỏi han, vừa rồi anh đi đâu vậy? Mau đi theo, đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta.”

Một bà thím không kiên nhẫn đẩy Vương Thành, bảo hắn ta mau đuổi theo đoàn người.

Thật sự là, anh chàng phù rể này làm việc chẳng ra gì! May mà có nhiều phù rể, cũng không cần đến hắn ta, nếu không thì chuyện vui hôm nay của người ta sẽ bị hắn ta phá hỏng mất.

“Khụ, tôi đi ngay đây.”

Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây đã ngồi lên xe đạp, hai người sắp sửa lên đường.

“Ngồi cho vững, anh đạp đây.”

Hứa Đình Tri nhắc nhở, bảo Tần Trúc Tây ôm chặt anh, kẻo ngồi không vững, lúc đó chân sẽ chạm đất.

“Vâng, em đã sẵn sàng rồi, yên tâm!”

Tần Trúc Tây gật đầu, đặt chân lên chỗ gờ, ra hiệu cho Hứa Đình Tri có thể đi được rồi.

Hai người ngồi trên xe đạp, một người đẹp trai, một người xinh đẹp, một trước một sau, trông rất đẹp đôi, Tần Trúc Tây còn ôm eo Hứa Đình Tri, hai người vừa nói vừa cười, khung cảnh này thật sự rất đẹp và lãng mạn.

Tần Trúc Nam nhìn chị gái mình ngồi trên xe đạp, như thể rất muốn đi theo người ta, không kìm được mà mắt đỏ hoe, chớp mắt một cái, nước mắt đã rơi xuống.

Hu hu hu, đột nhiên thấy buồn quá phải làm sao đây.

Tần Trúc Nam xấu hổ và buồn bã trốn trong góc lau nước mắt, kết quả bị mấy đứa trẻ nhìn thấy.

“Ôi, anh Tiểu Nam khóc rồi kìa!”

“Đã lớn thế này rồi mà còn khóc, ghê quá~”

“Mẹ nói hôm nay là ngày tốt, không được khóc đâu.”

Vài đứa trẻ con chỉ vào Tần Trúc Nam cười khúc khích, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Thật sự khóc rồi à, thằng ngốc, chị cháu chỉ đi chơi một vòng thôi, lát nữa không phải vẫn về nhà cháu sao? Khóc cái gì.”

“Đúng vậy, Tiểu Nam cũng lớn thế này rồi, còn khóc nữa à, ha ha ha, chắc là không thể rời xa chị cháu rồi.”

Mọi người hoàn toàn không ngờ Tần Trúc Nam lại khóc, một chàng trai to xác như vậy rồi, đều cho rằng mình đã lớn, làm sao còn khóc trước mặt mọi người, điều này thật quá bất ngờ.

Tần Trúc Nam vừa xấu hổ muốn chui xuống đất, vừa thực sự không kìm được nước mắt, còn tự biện hộ cho mình.

Sao cậu không được khóc, cậu còn chưa thành niên mà! Hơn nữa chị cậu giống như mẹ cậu vậy, chị cậu đột nhiên lấy chồng thành người nhà khác rồi, cậu không được buồn sao!

Nước mắt của Tần Trúc Nam càng lau càng nhiều, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.

Tần Trúc Tây nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là thằng em ngốc đang khóc.

“Em trai em lại khóc rồi, nó không nỡ xa em đến vậy sao? Sau này nếu đi học thì thật là phiền phức.”

Tần Trúc Tây bất lực cười với Hứa Đình Tri nhưng trong lòng vẫn có chút ngọt ngào, loài sinh vật gọi là em trai này, phần lớn thời gian nhìn vẫn khá đáng yêu.

“Đừng khóc nữa, mau đuổi theo xe đi, bọn chị đi một vòng rồi về ngay. Hôm nay là ngày cưới của chị, nhân vật chính không phải là chị và Hứa Đình Tri sao, đừng cướp mất sự chú ý của chị.”

Cô nói lớn, ra hiệu cho thằng em ngốc mau đuổi theo.

“Ồ, đến đây!”

Tần Trúc Nam vừa khóc vừa cười, cậu không muốn cướp mất sự chú ý của chị mình chút nào. Cậu lau mắt, cắm đầu chạy như điên, đuổi theo.

Chương 523:

Lúc này xe đạp đã chạy ở phía trước, cách Tần Trúc Nam một đoạn, Tần Trúc Tây không muốn bầu không khí quá buồn, đảo mắt một vòng, bắt đầu bày trò.

Đầu tiên cô bảo Hứa Đình Tri tăng tốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-522-523.html.]

“Anh đạp nhanh lên, đừng để họ đuổi kịp.”

“Được.”

Đôi chân dài của Hứa Đình Tri, đạp xe còn không được sao, anh vui vẻ đáp ứng, chân đạp như chong chóng.

Ngay lập tức bỏ xa mọi người ở phía sau.

Lúc này Tần Trúc Tây mới bắt đầu hét lớn.

“Hôm nay ba người đầu tiên đuổi kịp xe chúng tôi, sau khi ăn tiệc xong, tôi sẽ gói cho mỗi người một món thịt!”

Oa! Món thịt!

“Thật không!”

“Tất nhiên là thật nhưng chỉ có ba người đầu tiên có thôi, phải chạy theo xe đạp, không được chặn chúng tôi ở cửa.”

“Oa! Xông lên! Vừa hay lấy món thịt về ăn!”

“Tần Trúc Nam, nếu em có thể chạy trước mọi người, chạy trong ba người đầu tiên, chị sẽ đáp ứng em một yêu cầu!”

TBC

Tần Trúc Tây đưa ra yêu cầu tăng thêm, để khích lệ Tần Trúc Nam.

“Nhanh nhanh nhanh, mau đạp nhanh lên, đừng để rơi xuống rãnh!”

Đám đông ùa đến phía sau, Tần Trúc Tây kích động véo eo Hứa Đình Tri. Rõ ràng là đám cưới nhưng Tần Trúc Tây lại biến thành cuộc thi chạy.

Nhưng náo nhiệt mà, lại còn kích thích, đã đạt được mục đích.

“Ngồi vững vào, để anh cho em thấy tay lái của anh.”

Hứa Đình Tri đạp xe với tốc độ như thần xe ở đèo Akina, lạng lách, cua gấp, chậc, đỉnh thật!

“Trái trái trái! Rẽ trái nhanh lên, có người sắp chạm vào tay lái rồi!”

Với sự kích thích của thịt, sự tích cực của mọi người không biết cao đến mức nào, những chàng trai chân dài tay dài đều tham gia, dù kỹ thuật đạp xe của Hứa Đình Tri không tệ nhưng tốc độ đạp xe cũng chỉ như vậy.

Huống hồ đây còn là đường làng, tuy khá rộng nhưng dù sao cũng không phải đường xi măng, không được bằng phẳng như vậy, có thể kiên trì một thời gian mới bị đuổi kịp, đã rất lợi hại rồi.

“Chạm rồi! Tôi chạm rồi! Tôi là người đầu tiên!”

“Nhanh tránh ra! Người thứ hai là của tôi!”

Vương Thành thậm chí còn làm mất cả giày, hắn ta lao tới, trực tiếp đ.â.m vào người thứ nhất. Nếu người thứ nhất tránh ra thì người mà hắn ta đ.â.m trúng có lẽ là Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây.

Tần Trúc Tây lau mồ hôi, quá liều lĩnh rồi!

“Được rồi được rồi, cậu là người thứ hai, đừng lao tới nữa.”

Mẹ ơi, nếu đ.â.m vào người cô, chẳng phải sẽ đập c.h.ế.t cô sao! May mà Hứa Đình Tri kịp thời đánh lái, người thứ nhất cũng kịp thời tránh ra. Vương Thành ngã ngồi xuống đất nhưng tay cũng đã chạm vào tay lái xe đạp.

Suýt chút nữa làm Hứa Đình Tri loạng choạng, xe đạp cũng dừng lại.

“Đừng đạp nữa, cứ ở đây đợi người thứ ba đuổi kịp … “ đi.

Chữ đi còn chưa kịp nói ra, người thứ ba đã lao tới chạm vào tay lái.

“Tôi thứ ba tôi thứ ba! Món thịt là của tôi rồi! Các người không có phần đâu, ha ha ha!”

Cả ba đều là những chàng trai trẻ, người nào cũng chạy rất nhanh, cũng chẳng trách những chú, bác, trẻ con kia đuổi không kịp.

“Tôi thứ tư.”

Tần Trúc Nam hơi tiếc nuối khi chỉ giành được vị trí thứ tư, cậu chỉ kém một chút xíu nữa thôi. Chạy đến toát cả mồ hôi nhưng vẫn thua.

“Không sao, thứ tư cũng rất nhanh rồi, em nhìn họ xem, người nào chẳng cao to hơn em, thế này nhé, khoảng cách giữa thứ tư và thứ ba cũng không lớn, em vẫn có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ.”

Tần Trúc Tây an ủi.

Loading...