Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 546 - 547

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:44:18
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 546:

“Nhà đang xây, nhiều bụi, con đừng vào.”

“Ôi, sao con lại bế cả con về!”

Bà ta còn chưa kịp nhìn thấy vết thương trên mặt con gái, trước tiên đã nhìn thấy đứa trẻ trên tay.

“Mẹ, con không kịp nói với mẹ, em trai con có ở nhà không.”

“Em trai, Điền Chương! Điền Chương!”

“Vâng, chị, em đến đây.”

Điền Chương còn chưa kịp rửa tay đã chạy ra, không biết chị mình gọi mình có chuyện gì.

“Không phải, Ni Nhi, mặt con sao thế? Sao mặt con lại bị thương thế này! Ai đánh con!”

Lúc này, bà Lực cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường trên mặt con gái, bà ta nghiêm mặt.

“Đừng hỏi nữa, mẹ mau cùng em trai đi tìm cha Tiểu Thạch Đầu, hắn lấy tiền trong nhà, đập hết đồ đạc, có lẽ là đi đánh bạc.”

“Nếu thua thì nhà mình chẳng còn gì nữa!”

Mẹ Tiểu Thạch Đầu sốt ruột không thôi, căn bản không có thời gian hàn huyên.

“Cái gì! Còn chuyện này nữa! Sao nó lại đi đánh bạc!”

“Đúng vậy chị! Anh rể không phải loại người như vậy!”

Điền Chương cũng có chút nghi hoặc.

Bởi vì nhìn vào hành vi thường ngày của anh rể, không phải là loại người không quan tâm gia đình, càng không nói đến việc lấy tiền đi đánh bạc.

“Nói ba hoa thì không rõ được nhưng mà anh ấy đúng là đã lấy tiền trong nhà, từ tối qua đã đập đồ đạc trong nhà, hôm nay còn đánh mẹ Tiểu Thạch Đầu, bây giờ Tiểu Thạch Đầu đang ở nhà tôi.”

Mẹ Tiểu Thạch Đầu càng sốt ruột thì càng nói không nên lời, Tần Trúc Tây đành phải nói ba hoa vài câu, nói ngắn gọn về nguyên nhân và kết quả.

“Cái gì! Thằng khốn nạn này, tôi đi ngay!”

“Thế anh ấy đi đâu rồi, chúng ta đi đâu tìm?”

Điền Chương bình tĩnh hơn mẹ mình một chút, còn biết hỏi vấn đề.

“Chị không biết.”

Mẹ Tiểu Thạch Dâud buồn bã lắc đầu.

Nếu không phải Tần Trúc Tây nhắc nhở, cô ta căn bản không nghĩ tới việc chồng mình sẽ đi đánh bạc, vậy thì làm sao cô ta có thể biết chồng mình đi đánh bạc ở đâu được.

“Có lẽ là ở trong ngõ nhỏ của trấn.”

Tần Trúc Tây nói đại khái với họ một vị trí, chính là nơi trước đây Kiều Tuấn Bằng đánh bạc.

“Nhưng mà tôi cũng chỉ đoán thôi, bây giờ họ có đổi chỗ hay không thì tôi cũng không biết, trước đây từng đụng phải một lần.”

“Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, cô cứ ở nhà đi, đừng về trước.”

Hai người bỏ dở công việc trong nhà, vội vàng chạy đi, chuyện lớn như vậy, không thể chậm trễ được.

“Hai người biết đi xe đạp không? Nếu biết thì cho hai người mượn xe đạp đi, có thể nhanh hơn một chút.”

“Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô! Tôi biết đi xe đạp.”

Điền Chương sửng sốt, vui mừng khôn xiết nhận lấy chiếc xe đạp từ tay cô.

Vừa rồi hắn thấy chiếc xe đạp này quá mới, hắn không tiện mượn, người ta đưa chị hắn đến đây đã đủ phiền rồi.

Tất nhiên, nếu cô đã đồng ý cho mượn thì càng tốt, có xe đạp, ít nhất có thể rút ngắn được một nửa thời gian, hắn cũng không có thời gian khách sáo.

Vợ Điền Chương chỉ đi lấy ít nước, khi quay lại thì phát hiện mẹ chồng và chồng mình đã biến mất, chỉ còn em chồng và một người phụ nữ lạ mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-546-547.html.]

“Chị, mặt chị … “

Cô ta ngẩn người, không dám nói quá nhiều.

Nhìn thế nào thì vết thương này cũng là do bị đánh.

“Bị anh rể đánh, anh ấy, anh ấy, hu hu hu.”

TBC

Cô và em dâu có mối quan hệ không tệ, vừa rồi thấy mẹ và em trai mình, cô ta vội vàng để họ đi tìm người, bây giờ thấy em dâu hỏi về vết thương, cô ta không kìm được mà khóc.

Chương 547:

“Đừng khóc nữa vào nhà nhanh đi, con bé đã tỉnh rồi kìa, ôi chao, sao lại mặc cho con bé ít quần áo thế này.”

Em dâu vội vàng đưa người vào nhà, sợ con bé bị lạnh.

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chỉ cần gió thổi là có thể bị bệnh, không thể đùa được, so với vậy thì vết thương trên mặt cô ta chỉ là chuyện nhỏ.

Việc xây nhà của Điền gia thuộc về việc mở rộng, không phá dỡ ngôi nhà cũ, chỉ có một ngôi nhà quá cũ nát nên mới chuyển đồ ra ngoài, sửa sang lại.

Vì vậy, trong nhà vẫn có thể ở được, ngoại trừ lúc xây nhà thì ầm ầm, hơi ồn.

“Em sờ tay đứa trẻ thấy hơi lạnh, nhanh đắp chăn cho nó đi.”

Em dâu trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho đứa trẻ, sau đó mới tranh thủ quan tâm đến chị chồng.

Mẹ Tiểu Thạch Đầu khóc như mở vòi nước, nước mắt ròng ròng chảy xuống, trông rất thảm. Những lời an ủi cần nói, Tần Trúc Tây đã an ủi ở nhà mình rồi, bây giờ nhiệm vụ này giao cho em dâu.

Cô ta chỉ chuyên tâm nhìn đứa trẻ.

“Chị yên tâm, mẹ và chồng em đã đi tìm rồi, có lẽ mọi chuyện không tệ như chị nghĩ đâu. Nhưng lần này ngăn cản được, lần sau thì khó nói.”

Em dâu tiếc nuối lắc đầu, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng từ xưa đến nay, nghiện cờ b.ạ.c dễ mắc mà khó bỏ, những ngày tiếp theo này e là không yên ổn rồi.

“Đúng vậy, đồ đạc trong nhà đều bị anh ấy đập hết rồi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sau này phải sống thế nào đây!”

Mẹ Tiểu Thạch Đầu được em dâu an ủi, khóc càng thảm hơn.

Tần Trúc Tây: …

Đây là đang an ủi người ta hay là kích thích người ta vậy?

Em dâu hoảng hốt, sao lại khóc nữa rồi, chỉ có thể ôm người vào lòng, lại an ủi lung tung.

“Không thì ly hôn đi, cô giỏi giang như vậy sợ gì, chẳng phải anh ta sẽ phải quay lại cầu xin cô sao, đừng khóc nữa, sẽ không sao đâu.”

Thái độ an ủi của cô khá chân thành, có lẽ là do thực sự không biết nói gì.

Quả nhiên, mẹ Tiểu Thạch Đầu òa lên một tiếng, khóc càng đau đớn hơn, còn thuận theo mạch suy nghĩ của cô mà nghĩ tiếp.

“Nếu thật sự ly hôn thì đứa trẻ phải làm sao, đứa con đáng thương của tôi, sau này sẽ không có cha không có mẹ, hu hu hu.”

Cô ta khóc đến mức nấc lên, đứa trẻ cũng bị đánh thức, bàn tay nhỏ cử động, dường như không hài lòng với âm thanh này, muốn bịt tai lại.

Tần Trúc Tây thực sự không muốn nghe âm thanh ma quái này nữa, nói gì thì nói, lỡ như chồng cô ta vẫn có thể cứu vãn được thì sao, nếu không được thì nói sau, bây giờ cứ khóc mãi có ích gì?

“Đừng khóc nữa, bây giờ khóc có ích gì, còn làm ồn đến đứa trẻ.”

“Nếu chị thực sự vì đứa trẻ thì càng phải mạnh mẽ, trước tiên ngủ một giấc thật ngon, biết đâu ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ có chuyện tốt xảy ra.”

“Dù thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ giúp chị, mẹ chị, em trai chị, em dâu chị, họ đều sẽ trở thành chỗ dựa của chị, vì vậy đừng khóc nữa.”

Tần Trúc Tây, đây mới là cách an ủi người ta đúng đắn.

Mẹ Tiểu Thạch nghe xong thì sửng sốt, cảm thấy có lý, bây giờ mình không nên bi quan mù quáng, dù sao vẫn còn mọi người giúp mình. Hơn nữa Tiểu Tây còn cho họ mượn xe đạp, biết đâu có thể đuổi kịp thì sao?

Cô ta cuối cùng cũng nín khóc.

“À, đúng đúng đúng, chị cũng khóc lâu như vậy rồi, chắc mệt lắm rồi, ngủ một giấc đi, hôm qua đã ầm ĩ như vậy rồi, chắc cũng không ngủ ngon, để em trông con cho chị, chị yên tâm.”

Loading...