Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 556 - 557
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:55:09
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 556:
“Hừ, đàn ông, anh rất hiểu chuyện đấy.”
Tần Trúc Tây rất hài lòng vỗ vai anh, chồng mình không phải là đầu gỗ, không cần phải dạy dỗ, rất tốt.
“Cảm ơn lời khen của vợ.”
Hứa Đình Tri vụng trộm hôn lên má Tần Trúc Tây, rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Tần Trúc Tây.
“Giả bộ nghiêm túc.”
“Đến đây.”
Tần Trúc Tây vừa thẹn vừa giận liếc anh một cái, câu lấy cổ anh kéo xuống, hôn mạnh lên môi anh, coi như là phần thưởng.
“Anh đợi em một lát, em vẫn chưa tìm xong đống này, đợi tìm xong chúng ta sẽ về nhà.”
Cô tìm thấy nghiện rồi, còn chưa muốn về sớm như vậy.
TBC
“Anh có nghĩ là mình có thể tìm thấy bức tranh chữ nào đó, rồi là tác phẩm thật của một danh nhân nào đó không, như vậy là phát tài rồi.”
Cô vui vẻ nói.
Lại quay trở lại đống đồ đó, lục tìm.
“Không cần tìm thấy tác phẩm thật nào đâu, em cũng phát tài rồi, không cần dựa vào danh nhân, dựa vào anh là được.”
Hứa Đình Tri bình tĩnh nói, cũng ngồi xổm xuống giúp Tần Trúc Tây tìm.
“Cái này có cần không? Là tranh chữ nhưng không biết có phải thật không.”
Anh thích trêu chọc vợ, cố tình tìm tranh chữ, quả nhiên tìm được một bức nhưng nhìn qua thì thấy là giả.
“Để em xem.”
“Ồ, vẽ rất chân thực nhưng lại không giống thật, cảm giác thiếu đi chút khí phách của danh nhân, hẳn là giả, không cần.”
Tần Trúc Tây nhìn hai lần rồi bỏ qua.
“Vậy cái này thì sao, cái cốc này có hơi hướng thời đại, biết đâu lại là đồ cổ.”
Hứa Đình Tri một lát sau lại lật ra một cái cốc, nói là hơi hướng thời đại, thực ra là bẩn, trên còn dính đất. Không biết có phải mới đào từ trong đất ra không, chỉ có thể nhìn thấy những khe hở mờ mờ, hình như đây cũng là đồ sứ.
Bản thân anh cũng thấy bẩn, lại lấy bức tranh chữ lót tay một chút, mới cầm nó.
“Không cần, bẩn như vậy, dù là đồ cổ em cũng không cần.”
Tần Trúc Tây điên cuồng lắc đầu, không được không được, không cần, thôi bỏ đi.
“Thật sự không cần à? Nhỡ nó là thật thì sao? Em không muốn phát tài à?”
Hứa Đình Tri cố ý cầm nó lại gần Tần Trúc Tây, lấy ra trêu cô.
“Không được không được, em dựa vào anh phát tài được rồi, mau đặt nó xuống đi, chứng bệnh sạch sẽ của anh đâu, không thấy bẩn nữa à?”
Tần Trúc Tây vẻ mặt chê bai, vội vàng chạy đi.
“Em lại đây, anh không trêu em nữa.”
Hứa Đình Tri trêu chọc vợ xong, mới đặt đồ xuống, còn lấy khăn tay ra lau tay, xem ra đúng là có chứng bệnh sạch sẽ.
“Không, em muốn tìm ở đây.”
Tần Trúc Tây sợ lát nữa anh lại tìm ra thứ gì đó lộn xộn để trêu cô, vội vàng tránh xa.
“Vậy anh tìm cho em một cái nữa, này, xem cái này...”
Hứa Đình Tri tính chơi nổi lên, giống như một cậu bé chưa lớn, cố tình lấy đồ ra trêu chọc cô gái nhỏ.
“Vậy anh xem cái này của em!”
Tần Trúc Tây nhịn không được nữa, cuối cùng cũng phản công, cầm lấy một cây gậy bẩn thỉu, trên còn giăng đầy mạng nhện, định tấn công Hứa Đình Tri.
Quả nhiên sắc mặt Hứa Đình Tri nghiêm lại, lùi về sau một bước lớn.
“Anh sai rồi, vợ à, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện tử tế.”
Cây gậy này thực sự rất bẩn, nếu dùng nó chà lên quần áo, xì, khó chịu lắm.
Chứng bệnh sạch sẽ của Hứa Đình Tri lại tái phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-556-557.html.]
“Nói với người ta tử tế thế à? Để em nghĩ xem, phải nói như thế nào mới được nhỉ ~”
Chương 557:
Lúc này, Tần Trúc Tây đã có vũ khí chế ngự, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Cô cầm gậy, như tên côn đồ định trêu chọc cô gái nhỏ, tiến gần về phía Hứa Đỉnh Tri.
“Hay là, anh cười một cái cho em xem trước?”
Cô nhướng mày trêu chọc.
Nếu tay không bẩn, lúc này hẳn phải đặt tay lên cằm Hứa Đình Tri, nâng cằm anh lên, đây mới là động tác trêu chọc người khác.
“Xin lỗi, anh không bán thân cũng không bán nghệ.”
Hứa Đình Tri kiên quyết nói không với thế lực xấu.
“Ồ? Bán thân không bán nghệ? Anh chàng này khá ngay thẳng đấy.”
Tần Trúc Tây vừa buồn cười vừa bất lực.
Sự phối hợp này quả thực quá hoàn hảo, người không biết còn tưởng anh mới là diễn viên chính.
“Đương nhiên, Hứa Đình Tri anh cũng coi như là người có đầu có mặt, không thể để người ta tùy tiện trêu chọc như vậy được, anh thà c.h.ế.t chứ không khuất phục.”
Anh kiêu ngạo ngẩng cằm, nói rất có khí phách.
“Thật sao? Vậy tối nay anh đừng có đụng vào em.”
Tần Trúc Tây ném cây gậy đi.
“Không được, vợ mình thì sao không được đụng.”
Lần này Hứa Đình Tri không sợ bẩn nữa, tiến lại ôm lấy Tần Trúc Tây, lý lẽ hùng hồn nói.
“Hừ, nói một đằng làm một nẻo.”
“Được rồi, mau buông em ra, em tìm xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Tần Trúc Tây đã lục lọi xong, chỉ cần mang những thứ này về là được, cũng không cần nhiều hơn.
“Những thứ này em thực sự muốn à?”
Hứa Đình Tri buông cô ra, liếc nhìn những thứ trên mặt đất.
“Sao thế, trí thức Hứa có ý kiến gì à?”
“Không dám, em nói muốn gì thì chúng ta muốn nấy, không có ý kiến, đều nghe em!”
Hứa Đình Tri rất muốn sống, lập tức xóa bỏ bốn chữ không dám đồng tình trên khuôn mặt, thay vào đó là ba chữ vợ thật tuyệt.
“Đừng có nói nhảm, này, anh cầm ngọc bội và bát của anh đi, những thứ này em tự cầm, may mà em đã mang theo một cái giỏ nhỏ, nếu không còn không biết phải mang đồ về thế nào.”
Tần Trúc Tây rất có tầm nhìn xa trông rộng.
Ông lão gác cổng thấy hai người đi ra, cười ha ha nói.
“Ra rồi à? Hai người tìm được nhiều đồ thế này à, trách không được vào lâu như vậy.”
Thực ra chủ yếu là do có hai người ở bên trong diễn trò một lúc nên mới lâu như vậy.
“Đúng vậy, ông lão ông xem, những thứ này bao nhiêu tiền, chúng tôi lấy hết.”
Tần Trúc Tây bày đồ trước mặt ông, để ông xem.
Thực ra những thứ Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri tìm được đều khá đẹp, cũng không phải loại xấu xí quá mức, nếu mang về dùng cũng được, vì vậy ông lão không hỏi nhiều, chỉ tùy tiện nói một câu.
“Cái bát này bị sứt một góc, lúc dùng hai người phải cẩn thận, đừng để bị cứa vào miệng.”
“Những thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, tuy rằng khá đẹp nhưng đều đã vào bãi phế liệu rồi, chính là phế liệu, hai người đưa một đồng là được.”
Ông chỉ xem một lúc rồi báo giá.
Nhiều thứ như vậy mà ông chỉ lấy một đồng, tương đương với một xu một món, nếu trong đó có thứ gì đó là thật thì quả thực là lời to.
Tất nhiên, cho dù không có đồ thật thì một đồng này cũng không mua được sự thiệt thòi, không mua được sự lừa đảo, vì vậy Tần Trúc Tây rất sảng khoái trả tiền.
Cái gì? Hỏi tại sao không phải Hứa Đình Tri trả tiền? Tất nhiên là vì tiền đều ở trong tay Tần Trúc Tây rồi.
Người đàn ông sau khi kết hôn đã mất quyền kinh tế.
Trả tiền xong, hai người đặt đồ vào giỏ, xếp cẩn thận, để tránh bị xóc nảy trên đường làm hỏng đồ.