Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 572 - 573

Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:57:26
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 572:

Bà ngoại Tiểu Thạch Đầu kéo người lại, bốp bốp bốp đánh vào m.ô.n.g cậu bé.

Tiểu Thạch Đầu cũng đã đến đây nhiều lần rồi, cũng có bạn nhỏ quen biết trong đội này nên bà ngoại cậu bé không để ý, chỉ nghĩ là đi chơi với bạn nhỏ bên này.

Ai ngờ, nửa ngày không thấy người, hóa ra lại tự chạy về nhà. Đường này lại không phải là đường thẳng, còn có mấy ngã rẽ, chạy nhầm thì phải làm sao.

“Bà ngoại cháu biết lỗi rồi mà.”

Tiểu Thạch Đầu cũng không khóc, chỉ ủy khuất xin lỗi bà ngoại.

Thật sự là tính cách ngọt ngào, ai nỡ ra tay đánh thật chứ?

Tần Trúc Tây nói giúp Tiểu Thạch Đầu mấy câu, thấy tâm trạng Tiểu Thạch Đầu không tệ, lúc này mới tời đi cùng Hứa Đình Tri.

“Tối nay chúng ta thu dọn hành lý đi, ngày mai anh đi mua vé.”

TBC

Trên đường đi cô dặn dò.

“Được, vậy anh mua giường nằm mềm.”

Đường xa, Hứa Đình Tri tất nhiên không nỡ để Tần Trúc Tây ngồi ghế cứng hoặc nằm giường cứng.

“Giường nằm mềm? Không phải là giường nằm mềm rất khó mua sao, gần như là không mua được.”

Lần trước hai người cũng không mua được nhưng đường cũng không tính là xa nên cô cũng không để ý. Lần này phải ở trên đường lâu như vậy, nếu có thể nằm giường nằm mềm thì đương nhiên là tốt hơn.

“Không sao, anh có cách.”

Từ lần trước không mua được giường nằm mềm, Hứa Đình Tri đã phát hiện mình có khuyết điểm trong phương diện này, anh lập tức đi phát triển mối quan hệ, kiên quyết không để vợ mình chịu một chút khổ nào.

Cho nên lần này không phải là phát huy tác dụng sao?

“Giỏi quá, em hoàn toàn không biết!”

Tần Trúc Tây kinh ngạc khen ngợi.

Không đúng, ngày nào Hứa Đình Tri cũng ở bên cô, thế thì phát triển mối quan hệ kiểu gì? Bây giờ cô mới biết, hóa ra thật sự có bậc thầy quản lý thời gian.

Nhưng bậc thầy quản lý thời gian hiện đại lại là một từ ngữ mang nghĩa xấu, hiện đại thường dùng để chỉ nam nữ tranh thủ từng giây từng phút để ngoại tình, dùng cho Hứa Đình Tri thì nhất định phải là từ ngữ mang nghĩa tốt!

Đồng chí Hứa Đình Tri yyds!

“Nếu để em biết hết mọi thứ thì còn gì là bất ngờ nữa?”

Hứa Đình Tri vẫn là một người lãng mạn, biết chuẩn bị bất ngờ.

“Nói cũng đúng, hy vọng đồng chí Hứa tiếp tục duy trì, em thích cảm giác bất ngờ.”

Tần Trúc Tây vui vẻ gật đầu.

Như vậy thì sẽ mãi không mất đi cảm giác mới mẻ, đóa hoa tình yêu của bọn họ cũng sẽ mãi không tàn!

“Được, anh sẽ cố gắng tạo bất ngờ cho em, phấn đấu mỗi ngày một bất ngờ.”

“Cũng không cần thường xuyên như vậy, ba ngày hai bữa tạo một bất ngờ, hoặc mười ngày nửa tháng tạo một bất ngờ cũng được, em không phải là người hà khắc.”

Một bó hoa một câu nói, thật ra cũng coi như là một bất ngờ.

Chỉ cần là chuyện ngoài dự kiến khiến người ta vui vẻ thì đều gọi là bất ngờ.

“Đây không gọi là hà khắc, đây là có yêu cầu với cuộc sống, có theo đuổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-572-573.html.]

Hứa Đình Tri sửa lại, anh thích vợ mình có yêu cầu, có yêu cầu mới có nhu cầu.

“Quả nhiên là thanh niên trí thức, nói chuyện cũng thật hay!”

Tần Trúc Tây hận không thể dừng lại vỗ tay cho anh, người có học vấn thật khác, nói chuyện nghe thật êm tai, yêu rồi yêu rồi!

Hai người ân ân ái ái về nhà, về đến nhà liền bắt đầu thu dọn hành lý.

Đầu tiên, linh chi, hà thủ ô những thứ bổ dưỡng này đều mang theo, sau đó là thịt cô phơi khô cũng mang theo, đều là mang đến cải thiện bữa ăn cho người nhà Hứa Đình Tri.

Chương 573:

Cho dù trong thư không nói, chỉ cần nghĩ cũng biết, cuộc sống của họ bây giờ không dễ chịu, có thể giúp thì chắc chắn phải giúp. Tần Trúc Tây còn cầm vòng tay và nhẫn của người ta, tiêu chút tiền cho nhà chồng, cô hoàn toàn không để ý.

Tần Trúc Tây thu dọn rất nhiều đồ đạc, ngược lại Hứa Đình Tri lại có chút ngại ngùng.

“Những thứ này đều mang đi hết sao? Không để lại gì cho nhà mình à? Tiểu Nam còn ở nhà mà.”

Những linh chi hà thủ ô và thịt này, cho dù anh đi mua cũng phải mất thời gian tìm, chưa chắc đã tìm được loại tốt như vậy, cho nên cho dù là của vợ mình, Hứa Đình Tri cũng thấy hơi ngại.

Luôn cảm thấy mình đang ăn bám vợ.

“Em để lại cho em ấy rồi, nếu anh không tin thì tự đi xem, em cũng để lại cho chúng ta, đủ ăn đến Tết rồi, đợi sang xuân vào rừng một chuyến là được mà? Chúng ta dựa vào núi, sợ gì?”

Tần Trúc Tây hào phóng nói.

Lần trước đi vào rừng sâu đó thật sự thu hoạch rất phong phú, cho nên cô không hề thấy tiếc những thứ thịt này, hết thì vào rừng một chuyến nữa là được, đó chính là trạm cung cấp vật tư tự nhiên.

Nói đến chuyến đi vào rừng sâu đó, Tần Trúc Tây đột nhiên nhớ đến một đống đồ vật màu da vẫn đang để trong không gian. Cô lấy một miếng nhỏ trong không gian ra, giả vờ lấy từ trong túi ra.

“Anh biết đây là gì không? Cảm giác như là một thứ tốt nhưng em cũng không chắc là thứ gì.”

“Lần này chúng ta đi ra Bắc, nếu có cơ hội thì có thể đi hỏi, ông chủ tiệm thuốc bên này muốn lừa em, em không tin lời ông ta.”

“Anh cũng không biết, ngửi giống thuốc, có mùi thoang thoảng, lát nữa anh nhờ người xem thử.”

Hứa Đình Tri cầm miếng nhỏ này đưa lên mũi ngửi.

Thật ra không có mùi gì rõ ràng nhưng trực giác anh cho rằng đây là một loại thuốc, dù sao cũng mang theo, đến đó rồi nói sau, có thể hỏi người khác.

Tần Trúc Tây luôn đối xử hào phóng với người khác, Hứa Đình Tri nghĩ, hai người họ đã là người một nhà, Tần Trúc Tây là vợ anh, người nhà anh cũng là người nhà Tần Trúc Tây, nghĩ như vậy, anh cũng không từ chối những thứ Tần Trúc Tây chuẩn bị nữa.

Ban đầu anh còn muốn lấy tiền mua của Tần Trúc Tây, rồi mang đồ đến.

Nhưng nghĩ kỹ lại, không đúng rồi, tiền của anh đều nộp cho vợ rồi, hơn nữa như vậy không phải quá xa lạ sao? Dù sao của anh cũng là của em, của em cũng là của anh, không tính toán nhiều như vậy.

Hơn nữa Tần Trúc Tây có một câu nói rất đúng, đó là bên này dựa vào núi, vật tư phong phú, đặc biệt là khu rừng già sâu thẳm đó, nhiều năm không có người vào.

Mặc dù nói là có thú dữ nhưng tương ứng với đó, các loài động vật khác cũng rất nhiều, họ muốn ăn thịt hoàn toàn không thành vấn đề.

Vì vậy, Hứa Đình Tri vui vẻ chấp nhận sự cho ăn của vợ.

Có vợ thật tốt!

Hứa Đình Tri ôm Tần Trúc Tây dính lấy một lúc lâu, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ Tần Trúc Tây trong lòng, anh còn gác cằm lên vai Tần Trúc Tây, âu yếm thì thầm.

“Anh yêu em nhiều lắm.”

Tần Trúc Tây nghiêng đầu, hôn lên mặt anh.

“Em cũng vậy.”

Hứa Đình Tri chiều chuộng cô như vậy, cô đối xử tốt với anh và gia đình anh cũng là điều nên làm.

“Được rồi, anh mau đi thu dọn đồ đạc của mình đi, đừng làm chậm trễ em thu dọn đồ đạc, đừng đến lúc đó lại quên thứ gì.”

Loading...