Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 580 - 581

Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:58:39
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 580:

Giờ thì hay rồi, đứa trẻ bị dọa sợ, thực sự không khóc nữa, chỉ ngơ ngác nhìn hai người.

“Đừng đánh nữa, vừa ồn ào vừa náo loạn vừa đánh nhau, các người coi đây là nhà của mình à!”

“Liên quan gì đến các người!”

TBC

Lúc này, hai vợ chồng lại nhất trí đối ngoại.

May mà khả năng lọc của bông khá tốt, đã lọc được phần lớn tiếng ồn, hơn nữa tối qua Tần Trúc Tây mới vận động, cũng mệt rồi nên cô ngủ rất ngon ở trên.

Cũng may là cô không nhìn thấy cảnh tượng gà bay chó sủa này, nếu không thì biết đâu lại sợ kết hôn sợ sinh con.

Cũng không đúng, dù sao thì đã kết hôn rồi, có thể sẽ hơi sợ sinh con một chút.

Cuối cùng, trò hề này cũng kết thúc khi nhân viên soát vé đến, cả toa tàu ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại. Cặp chị em kia khóc mệt rồi, cuối cùng cũng ngủ.

Tuy nhiên, phải ở cùng chúng thêm mấy ngày nữa, có vẻ hơi nguy hiểm, giống như chôn một quả b.o.m có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Buổi tối, Tần Trúc Tây bị một mùi thơm đánh thức. Cô sờ bụng mình, đã đói cồn cào từ lâu rồi.

Cô thò đầu ra nhìn xuống, Hứa Đình Tri đang buồn chán viết vẽ trên giấy.

“Hứa Đình Tri, mấy giờ rồi?”

Này, cô có đồng hồ, chỉ là lười xem thôi.

“Tỉnh rồi à? Hơn bảy giờ rồi.”

Tần Trúc Tây thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng thực tế chỉ ngủ hơn nửa tiếng, thậm chí chưa đến một tiếng.

“Xuống ăn cơm, anh mua cơm hộp thịt kho tàu.”

Hứa Đình Tri cười với Tần Trúc Tây, ra hiệu cho cô xuống.

Cơm hộp thịt kho tàu trên tàu khá ngon, đắt cũng không phải là nhược điểm của nó, nguội rồi mới ngán mới là nhược điểm. Tần Trúc Tây bây giờ tỉnh dậy vừa đúng lúc, cơm hộp vẫn còn ấm, ăn vừa miệng.

“Được.”

“Anh đói không? Sao không ăn trước?”

Tần Trúc Tây nhanh chóng đi xuống, trượt vào giường của Hứa Đình Tri, bên giường để hai hộp cơm, ồ, an còn lót hai tờ giấy bên dưới. Đây có lẽ là sự đấu tranh cuối cùng của người mắc chứng sạch sẽ.

Không còn cách nào khác, ở đây cũng không có bàn để đặt, cũng không thể cầm trên tay mãi, không để trên giường thì để ở đâu?

Điều kiện có hạn, Hứa Đình Tri có thể chịu đựng được thì cứ chịu đựng.

“Anh không đói, đợi em ăn xong rồi ăn.”

Hứa Đình Tri đưa tay vuốt những sợi tóc hơi dựng của Tần Trúc Tây, giúp cô vuốt lại cho gọn gàng.

Tần Trúc Tây ngủ rất ngon, không chỉ tóc dựng lên mà mặt còn bị đè đỏ ửng, để lại một vết hằn.

“Ngủ không biết trở mình à? Nhìn xem mặt em hằn cả vết rồi này.”

Hứa Đình Tri trêu chọc, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khuôn mặt mềm mại của Tần Trúc Tây, hơi mát.

“Có lạnh không? Lạnh thì mặc áo khoác vào.”

Anh sợ Tần Trúc Tây bị cảm, vội vàng lấy quần áo dày ra cho cô.

Tần Trúc Tây thực sự hơi lạnh, cô xoa xoa cánh tay, mặc áo vào.

“Em đi vệ sinh trước, nhà vệ sinh ở đâu?”

Có Hứa Đình Tri ở đây, cô đều lười quan tâm, có chuyện gì cứ hỏi anh là được, hoàn toàn giao phó cho anh.

“Bên kia, đi thẳng, nhìn bên phải.”

Hứa Đình Tri chỉ đường cho Tần Trúc Tây, khả năng quan tâm chu đáo đạt mức tối đa.

Tần Trúc Tây ngáp đi vệ sinh, còn rửa mặt ở đó, nước lạnh ngắt vỗ vào mặt cô, kích thích cô rùng mình, lập tức tỉnh táo hẳn.

“Ăn cơm ăn cơm.”

Sau khi quay lại, cô ngồi cạnh Hứa Đình Tri, hai người mở hộp cơm ra ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-580-581.html.]

Hứa Đình Tri mua hai loại cơm, Tần Trúc Tây là thịt kho tàu, còn anh là thịt xào, đều là thịt, hai người có thể gắp cho nhau, đổi nhau ăn, nhiều hương vị.

Chương 581:

“Em muốn ăn cái này.”

“Anh cũng muốn ăn cái này.”

“Em muốn trước!”

“Anh muốn trước!”

Cặp chị em này lại cãi nhau, ăn cơm cũng có thể cãi.

Có lẽ là trẻ con ăn không nhiều, mặc dù cặp vợ chồng kia cũng mua cơm nhưng chỉ mua hai hộp cơm, bốn người ăn. Hơn nữa một hộp mặn một hộp chay nên thịt không đủ chia.

So với thức ăn phong phú của Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây thì bên kia có vẻ hơi đạm bạc.

Người phụ nữ liếc nhìn bên này, lập tức khịt mũi lạnh lùng, quay đầu đi.

“Cho anh keo kiệt c.h.ế.t đi, con trai anh muốn ăn mà anh không nỡ mua thêm một hộp cơm.”

Người đàn ông thở dài.

“Đồ trên tàu đắt, không cần mua nhiều, nếu đói thì không phải vẫn còn bánh bao sao? Mẹ tôi cố ý làm cho chúng ta, bà ấy còn không nỡ ăn.”

“Khô khốc ai mà ăn được! Anh thích ăn thì tự ăn đi, tôi muốn ăn cơm.”

Bên kia lại ầm ĩ, Tần Trúc Tây không nhịn được quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với người phụ nữ.

“Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm của cô đi!”

Người phụ nữ gào lên với Tần Trúc Tây.

Rõ ràng là muốn so sánh nhưng phát hiện không so sánh được với người ta nên bắt đầu tức giận xấu hổ.

Tâm trạng của Tần Trúc Tây cũng chán nản.

“Nếu là thời kỳ mãn kinh thì cô về uống thuốc đi, nếu còn vô cớ nhắm vào tôi, cô tin tôi ném cô xuống xe không?”

Tần Trúc Tây lạnh lùng nói, nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt vô cùng khó chịu.

Thật sự là không có chuyện gì lại sinh chuyện, họ dẫn theo đứa trẻ ồn ào như vậy mà cô cũng không nói gì. Mặc dù đứa trẻ cũng không còn nhỏ, ồn ào như vậy thực ra là do cha mẹ không quản lý tốt nhưng Tần Trúc Tây vẫn giữ tinh thần cao thượng và chu đáo, không nói gì cả.

Chỉ thế thôi, mẹ nó còn không biết điều đi gây chuyện.

Tần Trúc Tây thề, nếu người phụ nữ này còn nói những lời kỳ quái bóng gió nữa, cô đảm bảo sẽ bẻ gãy đầu cô ta!

Có lẽ ánh mắt của cô quá hung dữ, người phụ nữ tức giận quay đầu đi, cuối cùng Tần Trúc Tây cũng được yên tĩnh.

“Vừa nãy anh viết gì vậy?”

Không còn ai gây chuyện, cuối cùng Tần Trúc Tây cũng có tâm trạng quan tâm đến chồng mình.

“Không có gì, chỉ viết bừa thôi, nghĩ gì viết nấy.”

Hứa Đình Tri đưa vở cho cô xem.

Thật sự là viết bừa, trên đó có tên anh, có tên Tần Trúc Tây, còn có tên Tần Trúc Nam và người nhà anh, thậm chí còn viết cả 1 + 1 = 2.

Ở góc nhỏ bên phải, anh còn vẽ hai ngôi sao, một mặt trăng và một bông hoa nhỏ, không ngờ nội tâm của Hứa Đình Tri lại khá đáng yêu và trẻ con.

Tần Trúc Tây mím môi cười trộm.

“Mặt trăng này vẽ đẹp đấy.”

“Chỉ là một đường cong, có gì đẹp?”

Hứa Đình Tri đổ mồ hôi, mặt trăng có lẽ là thứ dễ vẽ nhất, hoặc là một vòng tròn, hoặc là số 1 cong, rất dễ vẽ.

“Dù sao thì cũng đẹp, trông rất đáng yêu, tốt lắm.”

Tần Trúc Tây rất kiên định muốn khen chồng mình, đừng nói là mặt trăng, cho dù là một viên đá, cô cũng có thể khen nó tròn trịa như ngọc, thích hợp cho Tôn Ngộ Không sinh trưởng.

“À, đúng rồi! Để em dạy anh một trò chơi nhé, cờ caro, đơn giản hơn cờ tướng nhiều, chơi ngay trên giấy.”

Tần Trúc Tây đột nhiên nhớ ra, chơi cờ caro cũng là một lựa chọn không tệ.

“Nhưng chúng ta không có hai loại bút màu, thôi thì sửa đổi một chút, em vẽ tròn, anh vẽ hình vuông, hình của chúng ta ai xếp được năm hình trước, xếp thành một đường thẳng thì người đó thắng.”

Loading...