Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 584 - 585
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:59:22
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 584:
Cặp vợ chồng kia cùng nhau giả chết, nằm trên giường giả vờ ngủ, tóm lại là không quan tâm.
Cô bé đợi không còn kiên nhẫn nữa, dứt khoát trực tiếp đưa tay ra, định giật lấy bút và vở trên tay Tần Trúc Tây.
Tần Trúc Tây là một cô gái lớn sao có thể thua một đứa trẻ như vậy, phản ứng của cô nhanh không thể tả, cô bé thậm chí còn không chạm được vào góc áo của cô, càng đừng nói đến việc chạm vào giấy bút của cô.
“Làm gì vậy? Cướp đồ à?”
“Này, con gái cô định cướp đồ mà cô vẫn còn giả vờ ngủ à? Trên bảo dưới không nghe à? Hay là do cha mẹ không biết dạy, cố ý để con cái làm như vậy?”
Tần Trúc Tây cũng lười so đo với một đứa trẻ mới bảy tám tuổi, trực tiếp đi tìm phụ huynh của cô bé.
“Đưa cho tôi, tôi cũng muốn chơi!”
Cô bé không quan tâm cô nói gì, cứ nhất quyết đòi lấy vở và bút trên tay Tần Trúc Tây.
“Này!”
Tần Trúc Tây tránh tay cô bé, lại hét về phía cặp vợ chồng kia.
“Hét cái gì mà hét, nó chỉ là một đứa trẻ, cho nó chơi một lát thì sao! Sao cô lại keo kiệt thế!”
“Nếu nó khóc thì sao? Cô không thấy ồn ào à? Người khác không thấy ồn ào à?”
Người phụ nữ mất kiên nhẫn lật người ngồi dậy, hùng hồn nói.
Người đàn ông cũng phụ họa: “Đúng vậy, các ngươi cho con bé chơi một lát đi, nếu không lại khóc nửa ngày, cũng chỉ một chút giấy bút, cho con nít chơi tý cũng chả sao. Đều là người lớn, không chơi cũng đâu có chết.”
Câu nói cuối cùng kia là hắn ta nhỏ giọng lầm bầm, không dám lớn tiếng nói, sợ bị mắng.
Phải nói, quả nhiên là vợ chồng, mặt mũi dày như nhau.
“Nếu tôi không cho thì sao? Đồ của tôi, tại sao phải cho con của cô?”
Tần Trúc Tây cười lạnh, chỉ dựa vào chút đức hạnh này của đôi vợ chồng này, cô đã không muốn cho rồi.
“Cho nó chơi đi, đỡ phải khóc nữa, phiền c.h.ế.t đi được.”
“Đúng vậy, có cách nào khiến chúng nó im lặng là tốt nhất.”
Những người còn lại không kìm được mà phụ họa.
Họ không quan tâm Tần Trúc Tây và đôi vợ chồng kia có mâu thuẫn gì, tóm lại chỉ cần không để đứa trẻ khóc, làm phiền đến họ là được, dù sao cũng không phải đồ của họ.
Mọi người đều hào phóng với của cải của người khác, đúng là rộng rãi.
Nhưng Tần Trúc Tây không thích kiểu cha mẹ này, cũng không thích kiểu trẻ con vô lễ này, vì vậy, cô kiên quyết nói.
“Không.”
“Đồ của tôi, tôi không muốn cho thì không cho. Cô đi mà trông chừng con mình, cô không dạy dỗ, đừng để đến lúc người khác dạy dỗ rồi lại đau lòng.”
“Mặc kệ lớn nhỏ, đây đều không phải là lý do để cướp đồ của người khác, cô không quản, nếu bị tôi đánh thì đừng có kêu la.”
“Phi! Không phải chỉ là chút giấy bút thôi sao? Nói như thể đáng giá bao nhiêu tiền vậy! Không cho thì không cho, chúng tôi còn chẳng thèm lấy của cô! Cầm Cầm về đây!”
Người phụ nữ tức giận đến đỏ mặt, muốn gọi con gái về.
Kết quả là cô bé này đúng là bướng bỉnh, mẹ cô bé gọi thế nào cũng không chịu về, chỉ muốn lấy giấy bút trong tay Tần Trúc Tây.
“Thứ vô tích sự!”
Người phụ nữ tức giận, kéo con gái lại đánh một trận.
Cậu bé thấy chị gái bị đánh, dù sao cũng ngoan ngoãn một lúc, quay lại giường, không còn cố gắng trèo lên giường Tần Trúc Tây để cướp đồ nữa.
Nhưng tiếng khóc như lợn bị g.i.ế.c của cô bé lại vang lên, làm mọi người đau đầu muốn nứt ra, không ít người tỏ ra bất mãn.
Chương 585:
Chỉ một chút giấy bút để đổi lấy sự yên tĩnh thì sao?
Tần Trúc Tây không hề lay động, cô mặc kệ cô bé khóc, cô và Hứa Đình Tri nhàn nhã tiếp tục chơi cờ vây, không cho thì sao nào?
Thái độ ngang ngược như vậy, ai cho đồ mới là kẻ hèn chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-584-585.html.]
Tần Trúc Tây không phải kẻ hèn, cô kiên quyết không cho.
“A, em thắng rồi!”
Tần Trúc Tây vừa nghe tiếng khóc của cô bé, vừa tùy tiện vẽ nguệch ngoạc trên giấy, không ngờ cô lại thắng.
Oa, bất ngờ quá!
“Ừm, giỏi lắm.”
Hứa Đình Tri khen ngợi không chân thành.
“Cút đi, có thể qua loa hơn không!”
Tần Trúc Tây liếc anh một cái, sau đó vui vẻ gạch bỏ một trong những nét ngang trên đó.
A, lại bớt đi một tiếng anh trai, thật là sảng khoái!
“Khen em mà em còn chê tôi qua loa.”
Hứa Đình Tri bất lực cười nhẹ.
Hai người tình tứ vui vẻ biết bao, còn người phụ nữ bên này sắp bị đứa trẻ làm phiền c.h.ế.t rồi, tại sao chứ!
Nếu không phải hai người kia chơi trò chơi quái quỷ gì đó thì con gái cô ta có khóc không! Tại sao hai người kia lại chơi vui vẻ như vậy!
Người phụ nữ càng buồn bực hơn, lúc véo con gái không còn biết nặng nhẹ gì nữa, cô bé Cầm Cầm đó gào khóc đến nỗi nóc toa xe sắp rơi xuống.
Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một cô bé có thể khóc như vậy, khả năng kéo dài hơi thở của cô bé quá mạnh, mới lên xe mấy tiếng mà cô bé đã khóc mấy vòng rồi.
Những người khác trong toa xe bị tiếng khóc hành hạ đến nỗi sắp ngất đi.
“Cô bé, hay là cháu đưa đồ cho đứa trẻ chơi một lúc đi, nếu cứ khóc mãi thì mọi người đều không nghỉ ngơi được.”
Lúc này, một ông chú lớn tuổi hơn không kìm được lên tiếng.
Ông ta nói cũng không phải là không khách sáo, nhưng mà, khuyên người ta đối xử tốt với người mà mình không thích thì dù sao cũng hơi thánh mẫu, nếu không thì cũng là chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ.
TBC
Đến lượt ông ta, xem ông ta còn giữ thái độ như vậy không.
“Cô ơi, cô muốn tôi đưa giấy bút cho con cô phải không?”
Tần Trúc Tây dừng động tác chơi cờ, lười biếng liếc nhìn người phụ nữ.
“Không phải tôi, là bọn trẻ, nếu không phải vì cô thì con tôi đã không khóc.”
Được, còn đổ thừa ngược lại.
“Muốn giấy bút cũng không phải không được, một đồng, cô đưa tôi một đồng, tôi sẽ nhịn đau, đưa giấy bút của tôi cho cô, cô muốn cho con mình chơi thế nào thì chơi.”
“Chú nói đúng, nếu cô cứ để con cô khóc như vậy thì mọi người cũng không nghỉ ngơi được, ở đây còn nhiều người như vậy, cô không thể ích kỷ như vậy được, phải không?”
Tần Trúc Tây cười đùa, đưa ra một yêu cầu trao đổi ngang giá.
Muốn xin không giấy bút của cô, nói thẳng cho biết, không thể!
“Một đồng? Cô cướp tiền à! Cô có phải điên vì tiền không!”
“Đầu cơ trục lợi, có tin tôi đi tố cáo cô không!”
Người phụ nữ kích động chửi ầm lên.
“Nói gì vậy, tôi chỉ giúp cô thôi mà, trao đổi công bằng, không phải tôi muốn đưa giấy bút cho cô, mà là các người nhất quyết đòi giấy bút của tôi.”
“Hay là các người chỉ muốn đồ của tôi, chứ không muốn trao đổi với tôi? Chậc, thế gọi là gì? Không phải là chiếm tiện lợi trắng trợn sao?”
“Ái chà, hình như tôi ngửi thấy mùi chua nghèo mà cô nói lúc đầu rồi đấy, chậc chậc chậc.”
Tần Trúc Tây còn phối hợp đưa tay quạt quạt trước mũi, nhíu mày.
“Nhanh bịt mũi lại đi.”
Hứa Đình Tri nghiêm túc phối hợp, đưa cho Tần Trúc Tây một chiếc khăn tay.