Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 586 - 587
Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:09:34
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 586:
Người phụ nữ bị hai người này một xướng một họa làm tức điên lên, ai chua nghèo chứ! Cô ta không có một đồng sao? Tất nhiên là có!!!
“Đừng khóc nữa, nhà có đầy giấy bút! Về nhà rồi chơi tiếp!”
Nhưng một đồng đó, cô ta không muốn bỏ ra, tại sao phải lãng phí tiền như vậy, tiền trong nhà đâu phải gió thổi đến.
“Không, con muốn chơi ngay bây giờ, hu hu hu.”
Đứa trẻ khóc không ngừng, dỗ cũng không được, mắng cũng không được, đánh cũng không được, khiến mọi người than phiền không ngớt.
Đấy, nếu là đứa trẻ mấy tháng tuổi thì chẳng hiểu gì, khóc thì cứ khóc nhưng đứa này đã bảy tám tuổi rồi, còn như vậy thì thực sự rất khó chịu.
“Thế thì muốn đồ của người ta thì phải đưa tiền cho người ta chứ, đồ của người ta cũng không phải gió thổi đến.”
Lúc này, mọi người lại quay sang bênh vực Tần Trúc Tây.
Cô cũng không phải không muốn cho, chỉ cần bỏ tiền ra là được, thế mà không chịu bỏ tiền, để con khóc, thế chẳng phải là lỗi của phụ huynh sao?
Thấy mọi người đều quay sang chỉ trích mình, người phụ nữ bực bội không chịu nổi, vẫn chuẩn bị móc tiền ra.
Nhưng một đồng, số tiền này đủ để mua mấy cái kẹp tóc rồi, có cần thiết phải tiêu tiền vào mấy tờ giấy vụn này không?
Cô ta vừa đau lòng vừa tức giận, trừng mắt nhìn Tần Trúc Tây, chuẩn bị móc tiền ra.
Nhưng chồng cô ta đã giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ta lại.
“Có phải nhiều tiền lắm đâu, ai lại bỏ ra một đồng để mua mấy thứ này, em đợi anh, anh ra ngoài hỏi xem, xem còn ai mang theo giấy không.”
Người phụ nữ nghe xong, có lý đấy!
“Anh mau đi đi!”
Thà bỏ ra một đồng để mua những thứ này từ tay người khác, còn hơn là mua từ tay cô! Đây là vấn đề liên quan đến lòng tự trọng!
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ là giấy bút thôi sao? Nhà không kiếm được mấy thứ này à? Nhanh lau nước mắt ngồi ngay ngắn vào, lát nữa sẽ đưa giấy bút cho con.”
“Nếu con còn khóc nữa thì sẽ không đưa cho con đâu.”
Người phụ nữ dọa, bắt con gái ngồi ngay ngắn.
Cầm Cầm thấy đã đạt được mục đích, liền nín khóc, lập tức đổi sắc mặt, cười tươi lên.
“Vâng! Con ngồi ngay ngắn!”
Chậc, lớn lên chắc cũng là đứa tính tình ngang ngược.
Tần Trúc Tây không quan tâm, muốn mua của ai thì mua, miễn là không xin không giấy bút của cô là được.
“Không chơi cái này nữa, chúng ta chơi trò khác đi, em có trò mà anh không có.”
Tần Trúc Tây ghé vào tai Hứa Đình Tri thì thầm.
Tại sao phải thì thầm? Hỏi thì biết ngay là không muốn người phụ nữ đáng ghét kia nghe thấy, học mất trò chơi nhỏ của cô.
“Được, vậy những anh trai này...”
Chơi trò chơi nhỏ gì, Hứa Đình Tri không quan tâm, anh chỉ quan tâm chơi với ai. Hơn nữa, những anh trai này đều là phúc lợi anh giành được, không thể từ bỏ.
“Ôi chao, sau này em gọi lại cho anh, được chưa?”
“Hơn nữa em cũng không nhất định sẽ luôn thua mà, lỡ lần này đến lượt em thắng thì sao? Em sẽ đích thân gạch từng tiếng anh trai mà anh thắng được, hừ hừ.”
Tần Trúc Tây kiêu ngạo nói.
Hơn nữa, trò chơi nhỏ tiếp theo này rất có lợi cho cô! Chỉ cần dựa vào trò này là có thể lật ngược tình thế.
“Vậy thì anh chờ xem.”
Hai người thì thầm, thật thân mật.
Nhưng lại không có hành động lộn xộn nào, hơn nữa hai người đã là vợ chồng hợp pháp, lại đang trên tàu hỏa đường dài, thật sự không có ai có tâm trạng bắt bẻ chuyện gì.
Chương 587:
Vì vậy, đồng chí Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri có thể yên tâm ngồi trên cùng một chiếc giường chơi trò chơi.
“Ai buông mười ngón tay trước thì thua, không được nói trùng.”
Tần Trúc Tây đơn giản nói một chút về luật chơi, sau đó làm mẫu cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-586-587.html.]
“Em từng gầy đến 80 cân, anh không có chứ? Hehe.”
Cô cũng không phải nói tình hình ban đầu của mình, mà là nguyên thán thực sự có lúc gầy đến mức này, vẫn là sau khi cô đến mới béo lên một chút, không còn gầy trơ xương nữa.
Hứa Đình Tri giỏi học hỏi người khác để chế ngự người khác, cô nói như vậy thì Hứa Đình Tri cũng có thể nói mà.
“Anh từng béo đến 160 cân.”
Dù sao cũng là người cao một mét tám mấy, tuy không đạt đến 80 nhưng tăng gấp đôi thì vẫn không có vấn đề gì.
Tần Trúc Tây im lặng, cùng Hứa Đình Tri buông một ngón tay, được rồi, mọi người đều chặt một ngón tay, không ai thua cũng không ai thắng.
“Tóc em dài đến ngang eo, anh không có chứ?”
Nhưng Tần Trúc Tây cũng không nản lòng, sờ sờ mái tóc dài của mình, một lần nữa ra tay.
Hứa Đình Tri cười một cách gian xảo.
“Tuổi anh bắt đầu bằng hai, em không có chứ?”
Tính anh thật tàn nhẫn!
Hai người lại lần lượt buông một ngón tay.
“Vậy thì em có một em trai ruột, anh không có chứ? Anh là em họ.”
“Em từng ăn tám bữa một ngày, anh không có chứ”
“Vậy thì trước đây em còn đói hai ngày, anh không có chứ?”
Tần Trúc Tây nói theo.
“Chờ đã, anh thực sự có!”
Ngón tay của Hứa Đình Tri kiên cường không chịu buông xuống.
“Hả? Tại sao? Tại sao anh lại bị đói?”
Tần Trúc Tây kinh ngạc, gia đình chồng cô tốt như vậy, còn có thể để anh đói sao? Không giống như bản gốc, nghèo đến mức thực sự có thể ăn đất.
“Vừa mới đến đội của chúng ta, điểm thanh niên không chỉ đông người, nhà cửa dột nát, mà mọi người nấu cơm cũng khó ăn, anh đã hai ngày không ăn cơm, cuối cùng đói quá không chịu được, mới ăn được hai miếng.”
Hứa Đình Tri bất lực.
Những người ở điểm thanh niên này cho dù là những thứ tốt cũng có thể làm thành thức ăn cho lợn, huống chi là ngũ cốc thô vốn không ngon, có thể làm thành thứ gì?
Sau đó mặc dù anh miễn cưỡng ăn một chút đồ ăn nhưng vẫn kén chọn không chịu được, chỉ lót dạ thôi, thỉnh thoảng đi chợ đen kiếm đồ ăn. Cho đến khi gặp được vợ mình, anh mới thoát khỏi những ngày tháng không có cơm ăn.
Tần Trúc Tây:...
Đây là một người tàn nhẫn, thà để mình đói chứ không chịu ăn thức ăn cho lợn, rất tốt, đúng là ông chồng được nuông chiều từ bé, cô thua rồi.
Cô lặng lẽ buông một ngón tay, sau đó nói lại.
“Em đã gặt lúa, còn thi đua với các thím.”
Điều này thì Hứa Đình Tri không có, nói đến chuyện đồng áng, anh chẳng biết gì cả.
“Anh đã học hết cấp ba.”
Hứa Đình Tri nảy ra một ý, đưa ra trình độ học vấn.
“Em đã trồng khoai lang.”
Dùng phép thuật đánh bại phép thuật, anh nói trường học, tôi nói đồng áng, không ai thắng được ai.
TBC
Cuối cùng, hai người thậm chí còn trẻ con nói đến.
“Em đã mặc váy.”
“Anh có cơ bắp.”
...
Một trò chơi hay nhưng vì chỉ có hai người chơi, lại là một nam một nữ nên có thêm nhiều lựa chọn trẻ con. Nếu có thêm hai người nữa thì không thể chơi ngu ngốc như vậy được.
Nhưng trò chơi mà, chơi là để vui, không sao cả.
Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri đã chơi trò này hai vòng, người đàn ông mới chậm rãi quay lại.