Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 590 - 591
Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:10:05
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 590:
“Ha ha, chột dạ rồi phải không!”
“Tiền của tôi thực sự có làm ký hiệu! Tôi đã làm ký hiệu trên đó! Nếu tôi lục được tiền của tôi trên người anh, xem tôi có đưa anh vào tù không! Loại người như anh đáng bị xử bắn!”
Người đàn ông mất tiền kích động mắng, dường như khẳng định chắc chắn rằng tiền ở trên người người này, không đợi người kia đồng ý, đã trực tiếp giật lấy túi xách lục tung lên, còn muốn lục soát người người đàn ông kia.
“Được, anh nghi ngờ tôi đúng không, chỉ có năm mươi đồng, anh coi ai không có vậy? Anh lục đi! Nếu không lục ra được, xem tôi có đánh anh đến nát bét không!”
Người bị lục soát tức giận đe dọa, cảm thấy nhân cách của mình bị xúc phạm.
Cơn tức giận chân thành như vậy, ngược lại giống như người mất tiền đã oan uổng hắn, Tần Trúc Tây nghe rất thích thú, còn bình luận một câu.
“Tôi tin người bị lục soát này, anh ta có lẽ thực sự không lấy tiền của người kia.”
“Nhưng mà nhân viên phục vụ tàu hỏa đâu? Gây ầm ĩ lớn như vậy, sao không có ai ra ngăn cản vậy?”
Mặc dù Tần Trúc Tây đã đi tàu một lần rồi nhưng vẫn chưa hiểu rõ về nhân viên phục vụ tàu hỏa thời đại này, luôn cảm thấy họ có thể biến mất bất cứ lúc nào. Dù sao thì khi không muốn xuất hiện, dù bạn có hét lớn đến đâu cũng sẽ không xuất hiện.
“Không biết.”
Hứa Đình Tri nhún vai, có thể đang bận chuẩn bị cơm.
Còn hai người cãi nhau kia, hiện tại đã bước vào giai đoạn căng thẳng.
Người mất tiền tên là Hùng Tinh Vân, người bị lục soát tên là Vu Hoa Chí, Hùng Tinh Vân lục lọi nửa ngày, không chỉ lục túi của Vu Hoa Chí, còn móc cả túi quần, sờ quần áo, v.v., thậm chí còn kiểm tra cả chỗ ngồi.
Mỗi nơi có thể giấu đồ, hắn đều lật tung lên nhưng không tìm ra được một sợi lông nào.
Tất nhiên là trong ví của Vu Hoa Chí có năm mươi đồng, mà còn không chỉ có vậy, cộng lại có hơn sáu mươi đồng. Nhưng tiền chủ yếu là tiền chẵn, trên đó cũng không có ký hiệu, tiền của hắn ta thì có lẻ có chẵn, cho nên số tiền này đương nhiên không thể là của hắn ta.
Hùng Tinh Vân không thể tin được, sao có thể chứ, sao lại không có chứ!
Nếu không phải hắn trộm thì còn ai có thể trộm được chứ? Tối qua hắn ta ngủ quá say, không ngờ túi bị rạch cũng không biết, sáng nay mới phát hiện mất tiền.
Người đàn ông này đáng ngờ như vậy, nếu hắn không trộm tiền thì những người khác trông càng không giống kẻ trộm. Chẳng lẽ còn phải tiếp tục tìm nữa sao? Ai còn muốn để hắn ta lục soát người chứ!
Người đàn ông có chút tuyệt vọng, dù sao số tiền đó cũng là toàn bộ gia sản của hắn ta.
“Lục xong rồi sao? Đến lượt tôi rồi!”
Vu Hoa Chí không chịu được sự sỉ nhục, đ.ấ.m một phát, lập tức m.á.u mũi của Hùng Tinh Vân chảy ra, có thể biết hắn đã dùng bao nhiêu sức.
“Ê ê ê, đừng đánh nhau, đừng đánh nhau.”
Vừa đánh nhau, nhân viên phục vụ tàu hỏa lập tức xuất hiện, tách hai người ra, còn trách móc.
“Đã bảo các anh phải tự trông đồ của mình rồi mà, bây giờ mất đồ thì chúng tôi biết làm sao? Đi đâu tìm cho anh? Người lớn cả rồi, mà tiền của mình cũng không trông được.”
Trên tàu đông người, luôn là thời cơ tốt để các băng nhóm trộm cắp hoạt động, cho dù có trấn áp mạnh tay cũng không trấn áp hết được, hầu như mỗi chuyến tàu đều có vài tên trộm.
Nhân viên phục vụ tàu hỏa cũng rất bất lực, lần nào cũng nhấn mạnh, trông chừng đồ đạc của mình, trông chừng đồ đạc của mình, kết quả thì sao?
Chương 591:
“Vậy tiền của tôi thì không cần sao, hu hu hu.”
Hùng Tinh Vân là một người đàn ông to lớn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu, giống hệt cảnh tượng nổi tiếng của phong trào quét sạch văn hóa phẩm đồi trụy.
Tần Trúc Tây đi ra ngoài nhìn trộm hai lần, vừa khóc vừa chảy nước mũi nước mắt, quả thực không dễ dàng.
Thời buổi này năm mươi mấy đồng cũng được coi là một khoản tiền lớn nhưng trên xe có nhiều người như vậy, đồ đạc quả thực không dễ tìm. Nhân viên phục vụ tàu hỏa ước chừng cũng phiền loại chuyện này rồi, ngay cả làm bộ làm tịch, hỏi thăm từng người cũng không muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-590-591.html.]
Sau đó đưa người về chỗ ngồi của mình.
Tần Trúc Tây xem xong cảnh náo nhiệt thì quay về giường.
“Không phải nói là hai người mất đồ sao? Sao chỉ thấy người mất tiền tìm kiếm? Người kia sao không tìm?”
Cô thậm chí còn không biết ai là người mất thịt xông khói.
“Không để ý.”
Hứa Đình Tri cũng không biết ai là người mất thịt xông khói, chỉ nghe thấy hắn hét lớn một tiếng, lúc đầu còn có chút động tĩnh, có lẽ bây giờ đã từ bỏ, quay về chỗ ngồi của mình rồi?
“Thôi, kệ hắn đi, em đói rồi, ăn chút gì đi.”
Tần Trúc Tây xem xong cảnh náo nhiệt, bụng cũng đói rồi, bèn bắt đầu ăn.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ vụt qua, vì đều là vùng ngoại ô hoang vu nên cảnh vật cũng mang vẻ đẹp nguyên sơ, có cỏ dại um tùm, cũng có bầu trời xanh mây trắng.
Nếu không phải bên trong tàu quá ồn ào thì thật ra cũng là một nơi để thưởng thức.
Tần Trúc Tây không hề say tàu xe, ngược lại, cô thực sự rất thích đi xe đường dài, từ từ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, cảm giác này rất tuyệt.
Tất nhiên, tiền đề là không gian cô ở đủ rộng, đủ mềm và đủ yên tĩnh. Nếu không phải co chân, dưới m.ô.n.g là chiếc ghế cứng ngắc, rồi còn tiếng trẻ con khóc như nước sôi, chậc, đừng nói đến việc ngắm cảnh, ngắm khuôn mặt đắng ngắt của mình đi.
Tần Trúc Tây vừa giữ được tâm trạng hai phút, lại bị đứa trẻ ở giường đối diện làm ồn.
Lần này không phải bé gái khóc, mà là bé trai, vì, cậu ta tè dầm.
“Hu hu hu, con không cố ý mà, con chỉ mơ thấy mình đang đi vệ sinh thôi, thế là con tè ra!”
Cậu bé khóc nức nở, m.ô.n.g còn lạnh ngắt, rất khó chịu.
Đôi vợ chồng tức đến mặt mày tái mét.
TBC
“Con còn dám khóc!”
Cái bãi nước tiểu này đúng là biết tè, giường, chăn, quần áo đều ướt hết! Quần thì có một cái để thay nhưng quần áo bên trong thì không có nhiều để thay, họ cũng không mang theo!
Nhưng giường và chăn đều ướt rồi, lấy gì để ngủ, lấy gì để đắp!
“Hu hu hu.”
Cậu bé vừa khóc vừa bắt đầu ăn vạ, nằm trên đất lăn lộn không nói, kéo lê chiếc quần ướt sũng, bẩn thỉu, còn muốn trèo lên giường của Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri.
Tần Trúc Tây:???
Không được!!!
“Không được lên!”
Tần Trúc Tây vội vàng túm lấy cổ áo cậu bé, trong lòng có chút hoảng loạn.
Bị cái gì vậy! Tự tè dầm rồi có thể chạy đến giường người khác ăn vạ sao? Đôi vợ chồng này dạy con cái kiểu gì vậy! Đứa sau còn vô lại hơn đứa trước!
“Cô làm gì vậy, buông con trai tôi ra!”
Lúc này người đàn ông không bị vẻ đẹp của Tần Trúc Tây mê hoặc nữa, vừa mắng vừa giật lại con trai mình từ tay Tần Trúc Tây.
Chỉ có một đứa con trai độc nhất như vậy, sao có thể để người khác bắt nạt được!
“Đưa con trai anh về giường của anh đi, ăn vạ cũng phải xem nơi.”