Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 598 - 599
Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:11:10
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 598:
“Nếu Tiểu Tri và Tiểu Diệp nghe thấy mẹ nói vậy thì chúng sẽ giận lắm.”
“Sao con lại xuống giường rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Hai người phụ nữ trong nhà đều nói giọng hơi khóc, rõ ràng là tâm trạng bây giờ cũng rất tệ, người đàn ông càng tỏ ra bất lực.
Cuộc sống khó khăn không phải không thể vượt qua, vấn đề là không thể nghĩ lung tung, cứ nghĩ lung tung thì sẽ trở nên tiêu cực, như vậy thì xong đời, làm sao vượt qua được.
Hứa Đình Tri nghe không được nữa, ba giọng nói này đều là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, anh biết, họ không trả lời thư của anh chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Không ngờ bà nội và mẹ anh đều bị bệnh, tư tưởng đã tiêu cực đến mức này rồi, vậy mà lại không hé nửa lời với anh.
“Cha, mở cửa.”
Hứa Đình Tri hét lên ở cửa sổ, rồi chạy ra sân trước.
Bà Hứa sửng sốt, lắp bắp nói.
“Ôi, Văn Chi, sao bà lại nghe thấy giọng của đứa cháu đích tôn của bà vậy?”
Đây là hồi quang phản chiếu xuất hiện ảo giác sao? Hình như bà vẫn chưa c.h.ế.t mà.
“Hình như con cũng nghe thấy giọng của Đình Tri.”
Thư Văn Chi sửng sốt, nhìn chồng mình.
Dù Hứa Cảnh Tùng là một người đàn ông to lớn nhưng cũng cảm thấy mình có lẽ đã bị ảo giác, trời lạnh giá, lại cách xa như vậy, sao lại khéo thế, Đình Tri lại về?
Nhưng nghĩ lại thì trước đó Hứa Đình Tri đã nói trong thư, đợi cưới vợ xong sẽ tìm cơ hội đến thăm họ. Trong lòng Hứa Cảnh Tùng lại nhen nhóm thêm hai tia hy vọng, ông ấy định thần lại, vội chạy ra cửa.
Thư Văn Chi cũng chạy theo.
“Cha, mẹ, mở cửa đi, ngây ra đó làm gì.”
Ngoài cửa thực sự có một Hứa Đình Tri bằng xương bằng thịt, hơn một năm không gặp, anh vẫn phong độ như trước, đẹp trai ngời ngời.
“Con trai! Sao con lại đến đây!”
Thư Văn Chi xác định rồi, chỉ có con trai bà ấy mới đẹp trai như vậy, không phải con trai mình thì là ai!
Bà ấy vội khóc chạy đến, định mở cửa cho con trai nhưng mấy ngày trước trời mới đổ tuyết, mặc dù đã tan phần lớn nhưng nước tuyết tan trên mặt đất đã đóng thành băng, rất trơn.
Vài ngày trước bà Hứa bị ngã là vì thế.
Thư Văn Chi loạng choạng suýt ngã, may mà Hứa Cảnh Tùng vội đỡ vợ mình.
“Để cha mở cửa, con đừng kích động.”
“Thằng bé ngoan, về từ lúc nào, sao con không báo cho cha một tiếng, tối muộn thế này con muốn dọa c.h.ế.t ai?”
“Vợ con đâu? Không phải nói là sẽ đưa vợ đến thăm chúng ta sao? Chẳng lẽ con nói tìm được vợ là lừa chúng ta à?”
Hứa Cảnh Tùng vừa mở cửa vừa cảm khái lẩm bẩm.
Hơn một năm không gặp con trai rồi, phải nói là ngay cả một người cha như ông ấy cũng nhớ.
“Nếu con không lặng lẽ chạy đến thì các người định giấu con đến bao giờ? Để lát nữa con tính sổ với các người!”
Hứa Đình Tri to gan lớn mật, dạy dỗ cả cha mình.
“Phản rồi.”
Hứa Cảnh Tùng đ.ấ.m vào vai con trai mình một cái.
“Mẹ, con đưa vợ đến rồi nhưng ở đầu thôn, mang theo đồ đạc, sợ gây chú ý nên con vào dò đường trước. Con vào thăm bà nội một lát rồi đi đón vợ đến ra mắt mọi người.”
“Mẹ đừng khóc, thấy con mà không vui à?”
Hứa Đình Tri ôm mẹ mình một cái.
Dù mặc quần áo dày nhưng anh vẫn cảm nhận được sự gầy gò của mẹ mình, xem ra đúng là đã chịu không ít khổ sở.
Hứa Đình Tri thấy không vui trong lòng.
“Vui, mẹ vui còn không kịp.”
Chương 599:
“Nhưng sao con lại để người ta một mình ở đầu thôn, mau đi đón vợ con về đi, con gái nhà người ta không sợ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-598-599.html.]
Nghe nói con dâu mình đang ở đầu thôn, Thư Văn Chi không ngồi yên được nữa.
Trời tối đen như mực thế này, sao có thể làm như vậy, lỡ gặp nguy hiểm thì sao.
“Tiểu Tri, Tiểu Tri là cháu phải không?”
Bà nội Hứa không nhúc nhích được, chỉ có thể kích động la hét trong nhà.
“Là cháu, bà nội, cháu đến thăm mọi người đây.”
Hứa Đình Tri nói lớn.
Anh vào nhà, vội vàng an ủi bà nội Hứa hai câu, rồi ra ngoài tìm Tần Trúc Tây, không thể để cô đợi lâu.
TBC
Anh ở đây tâm sự với người thân, để vợ mình ở ngoài chịu gió lạnh, đây là chuyện mà người ta có thể làm sao, anh không thể làm chuyện như vậy.
“Để cha con đi theo đi.”
Thư Văn Chi vừa vui mừng vừa lo lắng, cuối cùng cũng được nhìn thấy con dâu mình trông như thế nào, tất nhiên là vui rồi, lo lắng là vì mình còn bệnh tật, sợ để lại ấn tượng không tốt cho con dâu.
“Không cần đâu, mọi người ở nhà đợi chúng con.”
“Bỗng nhiên đến đó dọa cô ấy sợ thì sao, con nói trước cho cô ấy đã.”
Hứa Đình Tri vẫy tay, tự mình ung dung ra ngoài.
“Thằng nhóc thối này cũng biết thương người.”
Hứa Cảnh Tùng cười cười, không nhất định phải đi theo, ngược lại còn đi tuần tra trong nhà. Ngôi nhà bây giờ tuy cũ nát, không bằng trước kia nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ.
“Đúng vậy, con trai tôi cái gì cũng tốt, thương vợ cũng là số một.”
Thư Văn Chi tự hào nói.
Nhìn thấy con trai, bà ấy lập tức không đau lưng, không chóng mặt, cũng không muốn ho nữa, tinh thần sảng khoái như thể có thể xuống ruộng cày hai mẫu đất vậy.
“Đúng đúng đúng, đều là do em dạy tốt.”
Hứa Cảnh Tùng cũng không tranh cãi với bà ấy, nhường hết công lao cho vợ mình.
Bên kia, Tần Trúc Tây đứng ở đầu thôn một lúc, gió lớn thực sự thổi đến mức mặt cô đau nhức, cảm giác như da sắp bị gió thổi hỏng, cô không khỏi quay lưng về hướng gió và ngồi xổm xuống.
Sau đó nghiêm túc suy nghĩ.
Lát nữa gặp cha mẹ của Hứa Đình Tri, có nên gọi thẳng là cha mẹ không, hay gọi là chú thím?
Đã kết hôn rồi, gọi là chú thím có vẻ hơi xa lạ, gọi thẳng là cha mẹ, không biết có khiến trông cô có vẻ hơi sốt ruột không?
Hình như thế nào cũng có chút ngại ngùng?
Tần Trúc Tây chưa có kinh nghiệm gặp mặt phụ huynh, bây giờ thực sự bắt đầu căng thẳng, có cảm giác muốn bỏ chạy.
Chậc, thật là vô dụng.
Tần Trúc Tây còn chưa suy nghĩ ra câu trả lời thì Hứa Đình Tri đã quay lại.
“Thế nào, tìm được cha mẹ anh chưa?”
“Tìm được rồi, từng người một đều đang buồn rầu, may mà chúng ta đến kịp.”
“Cóng hết cả rồi phải không, mặt lạnh thế kia vào nhà là sưởi ấm được rồi.”
Hứa Đình Tri sờ mặt cô, dùng lòng bàn tay ủ ấm cho cô một chút.
“Em đừng căng thẳng, mọi người trong nhà anh đều rất thích em, họ rất vui khi được gặp em. Lát nữa em cứ gọi thẳng là cha mẹ, đừng để sự nhiệt tình của họ làm em sợ.”
Anh dặn dò.
“Vâng.”
Tần Trúc Tây ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Anh nói gì thì nghe nấy, nghe lời anh chắc chắn không sai.
Tần Trúc Tây hít một hơi thật sâu, cùng Hứa Đình Tri xách theo những túi lớn túi nhỏ, cùng nhau bước vào sân. Cha mẹ của Hứa Đình Tri đã đứng ở cửa ngóng trông, thấy hai người đến, vội vàng ra đón.
“Vất vả rồi, đây là con dâu của tôi Tiểu Tây phải không? Trông xinh đẹp thật! Mau vào đi, bên ngoài lạnh quá, hai đứa chịu khổ rồi.”