Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 604 - 605

Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:12:12
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 604:

Mẹ Hứa và cha Hứa kiên quyết không đồng ý.

Mãi đến khi Hứa Đình Tri vào, anh mới khuyên được hai người ra ngoài, chủ yếu là anh cũng không muốn ăn đồ cha mình nấu, thực sự là không ngon.

“Anh sẽ nấu cơm cùng em.”

Hứa Đình Tri véo má Tần Trúc Tây, tiến lại gần, cười lấy lòng.

Thực sự rất xin lỗi cô, đường xá xa xôi, đến đây còn phải nấu cơm nhưng mẹ anh bị bệnh, để bà ấy nấu cơm khi đang ốm thì anh cũng không đành lòng.

“Ừm, đi thái thịt xông khói đi.”

Tần Trúc Tây không từ chối sự giúp đỡ của Hứa Đình Tri, anh giúp đỡ một tay cũng được.

“Thật sự không cần em giúp sao? Khụ khụ, Tiểu Tây là con dâu mới, lỡ như con bé nghĩ nhiều thì sao?”

Mẹ Hứa là người có tâm tư tinh tế, không muốn gây ra hiểu lầm như vậy.

“Sẽ không đâu, nhìn đứa trẻ này là biết nó rất hào phóng, em xem, còn mang đến cho chúng ta nhiều đồ tốt như vậy. Em cứ nằm đi, vất vả lắm mới hạ sốt, đừng để bị ốm lại.”

Cha Hứa bảo bà ấy quay về giường nằm, đắp chăn cho bà ấy và bà nội Hứa.

Vừa ra khỏi nhà thì thực sự rất lạnh, mặc dù đã mặc áo bông dày nhưng vẫn thấy lạnh, hơn nữa mặc quá nhiều cũng không tiện nấu cơm, cho nên vừa vào bếp, mặt Thư Văn Chi đã tái đi vì lạnh.

Những ngày này đều là cha Hứa tự nấu cơm, tùy tiện đối phó là được, không để mẹ Hứa nấu.

Hôm nay cũng là mẹ Hứa thấy con dâu mới về, không thể đối phó bữa cơm được nữa nên mới vào bếp.

“Đúng vậy, đứa trẻ đó sẽ thông cảm, Tiểu Tri cũng vào bếp giúp rồi, không sao đâu.”

Bà nội Hứa cũng phụ họa theo.

TBC

“Được rồi.”

Mẹ Hứa muốn vào nấu cơm nhưng không đủ sức, đành nằm trên giường.

Người duy nhất khỏe mạnh ở đây là cha Hứa cũng không nhàn rỗi, ông ấy dọn dẹp vệ sinh, quét dọn sân, sau đó sắp xếp lại đồ đạc mà Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri mang đến.

Ông ấy không vào bếp vì sợ Tần Trúc Tây ngại.

Ngôi nhà này không có hầm, những thứ họ mang đến chỉ được giấu trong nhà, ông ấy cũng không yên tâm. Vì vậy, ông ấy nghĩ, đào bừa một cái hố để cất đồ cũng được.

Tránh cho việc có người khác vào nhà, nhìn thấy những thứ này.

Cha Hứa bây giờ rất cẩn thận.

Bản thân họ là người ngoại địa, đến đây tuy đã làm quen với đội trưởng nhưng có nhiều người như vậy, ai biết được liệu có ai có tâm địa xấu xa không.

Ông ấy thích phòng ngừa trước.

Cha Hứa nói làm là làm, nhân lúc bây giờ rảnh rỗi, ông ấy trực tiếp mò vào phòng bà nội Hứa, xem chỗ nào thích hợp để đào hố.

“Bà ơi, răng bà có khỏe không? Có cần cháu nấu riêng cho bà một bát cháo thịt băm không?”

Tần Trúc Tây vừa xào rau vừa hỏi.

Thịt mang đến đây đều là thịt xông khói khô, dù chế biến thế nào thì cũng không mềm được. Hơn nữa không phải thịt tươi, không làm được súp thịt nhưng băm nhỏ ra làm cháo thịt thì có thể ăn được.

“Không được tốt lắm, vậy thì em băm một bát thịt, nấu một nồi cháo thịt băm đi.”

Hứa Đình Tri không chút do dự nói.

Đường xá xa xôi, họ không mang theo trứng, ở đây cũng không có trứng nên không làm trứng hấp được, nấu một nồi cháo thịt băm thì bà nội có thể ăn nhiều hơn.

Hôm nay anh vào bếp kiểm tra một lượt mới phát hiện, cuộc sống ở đây khó khăn hơn anh tưởng rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-604-605.html.]

Ngay cả một quả trứng cũng không có, hầu hết đều là khoai lang, khoai tây và ngô, những loại ngũ cốc thô như vậy, thế mà cha anh còn nói rằng cuộc sống rất tốt, anh cũng bị ông ấy lừa.

Chương 605:

Hứa Đình Tri vô cùng đau lòng, định tranh thủ mấy ngày này đến chợ đen ở đây, mua một ít đồ về cho họ.

Dù sao thì họ cũng là người lạ, lén lút đi, không sợ bị người khác phát hiện.

Tần Trúc Tây làm rất nhanh, chỉ trong vòng một giờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có cháo thịt, có cơm gạo, thịt xông khói xào, còn có canh ngô tươi và khoai tây nghiền.

Mặc dù món ăn không nhiều nhưng khẩu phần rất lớn, đặc biệt là thịt xông khói, Tần Trúc Tây xào rất nhiều, đủ để ăn thỏa thích.

“Có thể ăn cơm rồi.”

Cơm được ăn trên giường của bà nội Hứa, trên giường có một chiếc bàn nhỏ, năm người náo nhiệt ăn một bữa cơm.

Bà nội Hứa không khỏi cảm thán.

“Đã lâu rồi không được ăn một bữa cơm thịnh soạn như vậy.”

Hơn nữa tay nghề của Tần Trúc Tây rất tốt, khoai tây nghiền và canh ngô đơn giản đều được cô chế biến rất ngon, chưa kể đến bát cháo thịt kia.

Từ khi đến đây, vật tư gì cũng thiếu thốn, mười ngày nửa tháng mới được ăn một bữa tử tế, ngày nào cũng ăn khoai lang khoai tây, bảo sao bà và Văn Chi không chịu nổi.

Những người quen sống sung sướng, thật sự rất khó để chịu đựng những ngày tháng thiếu thốn này, không phải họ không có quyết tâm, mà là cơ thể không chịu nổi.

“Vậy thì ăn nhiều một chút, dưỡng chân cho khỏe, sau này muốn ăn gì mà không được?”

“Tay nghề của Tiểu Tây tốt quá, hồi ở nhà ngày nào cũng ăn ngon uống cay, bây giờ xem, mọi người sống thế này.”

Hứa Đình Tri lại bắt đầu trừng mắt với cha mình.

Hứa Cảnh Tùng vô tội đến nỗi không nuốt nổi thịt.

“Thằng nhóc thối này còn chưa xong phải không, lúc trước tiền bạc gì cũng mang hết cho con, hơn nữa bên này làm sao có thể so với bên con được.”

Vật tư ở đây còn thiếu thốn hơn cả miền Nam, cho dù có tiền cũng rất khó mua được đồ, hơn nữa còn phải khiêm tốn, không thể để lộ tiền, nếu không thì ông ấy cũng không thể trở nên như thế này.

“Vậy thì cha không có tiền thì không biết nói với con sao? Thiếu gì thì không biết viết thư sao? Cha có thể chịu khổ nhưng phải xem mẹ và bà có chịu được không.”

Hứa Đình Tri tức giận nói, rõ ràng là đang trách cha mình.

“Hứa Đình Tri.”

“Đình Tri, không được nói chuyện với cha như vậy!”

Tần Trúc Tây và mẹ Hứa vội vàng khuyên can.

Không nói cho anh những chuyện này, cũng là sợ anh lo lắng, xuất phát điểm đều là tốt, hơn nữa bây giờ đã đến đây rồi, có khó khăn gì thì cùng nhau giải quyết, hoàn toàn không cần phải cãi nhau.

“Ăn cơm xong chúng ta sẽ đến trấn trên xem, xem có thể mua được gì không.”

“Đến lúc đó mua nhiều một chút.”

Tần Trúc Tây an ủi.

Cô hiểu tâm trạng của Hứa Đình Tri lúc này mà cãi nhau thì không tốt, thay vì mất thời gian cãi nhau thì nên cố gắng làm tốt những việc còn lại.

“Đúng đúng đúng, nếu con lo cho chúng ta thì mua cho chúng ta chút đồ là được rồi, mẹ biết con hiếu thảo nhưng không phải là không có cách nào sao?”

Mẹ Hứa cũng khuyên.

Con cái luôn thích báo tin vui không báo tin buồn, thật ra cha mẹ cũng vậy, không ai muốn làm phiền con cái của mình.

Mặc dù cuộc sống ở miền Nam tốt hơn một chút nhưng họ cũng chưa từng đến đó, không biết anh sống như thế nào, chỉ sợ anh sống không tốt mà vẫn phải cố gắng trợ cấp cho họ.

Vì vậy mới không nói với anh.

Họ nào biết được Hứa Đình Tri biết chuyện sẽ nổi giận lớn như vậy.

Loading...