Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 626 - 627

Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:16:11
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 626:

Hứa Đình Tri chậm rãi đặt ngón tay trở lại, anh bình tĩnh nói.

“Trước đây anh cũng có bệnh.”

Mặc dù là giả vờ nhưng Tần Trúc Nam không biết có phải không, cho nên cũng tính.

“Anh cũng khá tàn nhẫn.”

Hứa Văn Diệp chịu thua, người không bệnh này lại nói mình có bệnh, tốt, thật sự là quá tốt, cậu ta thua không oan.

Trò chơi này Hứa Văn Diệp thua thảm nhất, có thể nói là ván nào cũng thua, không còn cách nào khác, cậu ta bịa cũng không bịa lại được ba người này.

“Không chơi trò này nữa, chơi trò khác đi.”

Hứa Văn Diệp thua đến không chịu nổi, yêu cầu đổi trò chơi nhỏ khác.

Tần Trúc Tây không sao cả, lại nói thêm mấy trò chơi nhỏ, để họ tự chọn.

Dù sao thì trò chơi nhỏ của thế kỷ mới cũng nhiều như vậy, tùy tiện chọn một trò cũng đủ cho họ chơi rồi, thực sự là cách giải trí rất tốt.

Nhưng Hứa Văn Diệp từ chối loại trò chơi nhỏ chỉ động miệng này, cậu ta cảm thấy mình không thể thắng được, vì vậy cậu ta đề nghị.

“Hay là chúng ta chơi bịt mắt bắt người đi, dù sao thì sân cũng đủ rộng, vận động một chút cũng ấm người hơn, không cần lạnh như vậy.”

“Cũng được.”

Mọi người đều không có ý kiến nhưng Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri nhìn nhau, rõ ràng là đang cười xấu xa.

“Ừ? Không được chạy ra khỏi sân đâu nhé!”

Hứa Văn Diệp nhận ra có điều không ổn, lập tức nhấn mạnh.

“Yên tâm, tuyệt đối không chạy ra khỏi sân.”

Người đầu tiên bị bịt mắt bắt người tất nhiên là Hứa Văn Diệp, ai bảo cậu ta toàn thua trò chơi chứ, xem lần này cậu ta có thể lật ngược tình thế không.

Hứa Đình Tri chơi trò chơi khá nghiêm túc, bịt mắt Hứa Văn Diệp rất chặt, không để hở một khe hở nào.

“Em thật sự không nhìn thấy gì rồi, anh!”

“Không cần phải buộc chặt như vậy!”

Hứa Văn Diệp vừa buồn cười vừa bất lực, đây là muốn siết c.h.ế.t cậu ta à.

“Chờ lát nữa tự đếm đến năm mươi rồi bắt đầu, mọi người sẽ không lên tiếng, kẻo bị em phát hiện vị trí.”

“Được, không vấn đề gì, không lên tiếng em cũng bắt được các anh.”

Cậu ta vô cùng tự tin.

“Hy vọng em có thể tự tin mãi như vậy.”

Hứa Đình Tri nhịn cười.

“Một, hai, ba...”

Hứa Văn Diệp không trả lời, trực tiếp bắt đầu đếm.

Tần Trúc Tây đã sớm nghĩ xong nơi mình sẽ trốn, trực tiếp đạp lên ghế trèo lên mái nhà bếp, sau đó lại bảo Hứa Đình Tri dời ghế đi.

Còn Hứa Đình Tri thì trèo lên tường rào, nghiêm chỉnh ngồi trên đó.

Tần Trúc Nam há hốc mồm, chị gái và anh rể của cậu thật ăn ý! Hai người đều trèo cao như vậy, chỉ còn mỗi chân thò ra, miễn cưỡng đạp lên đường kẻ trong sân.

Được rồi, như vậy cũng coi như không ra khỏi sân.

Tần Trúc Nam bắt chước, lập tức trèo lên cửa sổ, cậu ta dựa vào việc mình gầy, trực tiếp bám vào cửa sổ như thằn lằn.

“49, 50.”

“Bắt đầu đây.”

Trước khi bắt đầu, Hứa Văn Diệp còn nhắc nhở một câu, có thể coi là một người bị bịt mắt rất có quy củ.

Vì bị bịt mắt nên cậu ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể đưa tay ra, từ từ mò mẫm về phía trước.

Những thứ trong sân đều đã được dọn vào nhà, ngay cả một cục đất nhỏ cũng được nhặt lên ném ra ngoài, cho nên sẽ không bị vấp ngã, vì vậy cậu ta mò mẫm một lúc rồi mạnh dạn bước về phía trước.

“Để em xem, ai là người đầu tiên em bắt được, hê!”

Cậu ta như nghe thấy tiếng người đi lại, lập tức quay lại quét một vòng bằng cánh tay nhưng không sờ thấy gì cả.

Chương 627:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-626-627.html.]

TBC

“Ôi, chạy mất rồi à? Không sao, em chắc chắn sẽ bắt được mọi người.”

Hứa Văn Diệp cười khúc khích, tự lẩm bẩm, rồi lại đi về phía bên trái.

Ừm, đây là tường, có ai đang áp sát vào gốc tường không nhỉ?

Cậu ta sờ tường từ từ ngồi xuống, còn sờ xuống đất, như thể có người đang nằm ở đó vậy.

Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây đều cười gian, bây giờ trong sân ngoài Hứa Văn Diệp ra thì không còn ai, mọi người đều đang ở trên không trung.

Hứa Văn Diệp một mình như một kẻ ngốc đi đi lại lại trong sân, thỉnh thoảng còn giả vờ dọa mọi người, quay ngoắt lại như một cái roi.

Kết quả chỉ quất trúng không khí.

“Không thể nào, sao lại không có tiếng bước chân nào, mọi người đi không có tiếng động à?”

Bắt một lúc, đừng nói là bắt được người, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi, sân này trống rỗng như chỉ có một mình cậu ta vậy.

“Anh, chị dâu, Tiểu Nam, mọi người không chạy ra khỏi sân chứ? Đã nói là không được ra khỏi sân mà.”

Hứa Văn Diệp lo lắng nói.

“Yên tâm, vẫn ở trong sân.”

Tần Trúc Tây lắc lư chân, nhịn không được cười nói.

Giọng nói này, phía sau!

Người vốn định đi về phía cửa, lập tức quay ngoắt lại, sờ về phía Tần Trúc Tây.

Kỹ năng phân biệt vị trí bằng giọng nói của cậu ta khá tốt, lập tức tìm được vị trí của Tần Trúc Tây nhưng Tần Trúc Tây ở trên mái nhà, còn Hứa Văn Diệp thì đang sờ tường.

Cậu ta vung vẩy bàn tay nhỏ của mình xung quanh nhưng ngay cả một góc áo cũng không móc được.

Lại chạy mất rồi sao? Nhưng không nghe thấy tiếng bước chân.

Vẻ mặt Hứa Văn Diệp nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.

“Khụ khụ khụ.”

Hứa Đình Tri cố ý ho vài tiếng, để lộ vị trí của mình.

Chéo phía trước!

Hứa Văn Diệp khóa chặt vị trí, lại chạy thẳng đến góc tường của Hứa Đình Tri, đáng tiếc, vẫn chỉ sờ được vào tường.

Cậu ta thấy lạ, ba người mà không phát ra tiếng bước chân được sao?

Nhưng những âm thanh này cũng chứng minh, ít nhất có hai người đang ở trong sân, Hứa Văn Diệp đành phải lắng nghe âm thanh cẩn thận hơn, sờ mó kỹ hơn.

“Ồ, Tiểu Tây, trí thức Hứa, hai người đang làm gì trên đó vậy? Không sợ ngã à.”

Lúc này thím Kim đến chơi, bà ngạc nhiên nói, từ xa đã nhìn thấy hai người ngồi xổm trên tường và trên mái nhà.

“Hả? Trên đó?”

Hứa Văn Diệp lập tức tháo khăn bịt mắt ra, sau đó cậu ta nhìn thấy vị trí kỳ lạ của ba người.

Một người ngồi trên tường, một người ngồi trên mái nhà, còn một người bám vào cửa sổ, Tần Trúc Nam bám vào cửa sổ trông có vẻ sắp rơi xuống.

Cậu đã dùng hết sức bình sinh mới không ngã xuống.

Vẻ mặt Hứa Văn Diệp kinh ngạc, cậu ta khó khăn thốt ra một câu.

“Sao thế, bên mọi người chơi trò này mà bị bắt được thì phải chịu án tù à?”

Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy!

“Tiểu Nam, em mau xuống đi, đừng để ngã đấy.”

Hứa Văn Diệp vội vàng chạy đến đỡ người xuống, Tần Trúc Nam thở hổn hển.

“Phù, nếu anh không chịu thua nữa thì em ngã mất, không chịu nổi nữa rồi.”

Để thắng, cậu cũng liều mạng rồi.

“Các cháu chơi trò gì vậy, mau xuống hết đi, trời lạnh thế này còn trèo lên, đúng là.”

Thím Kim cảm thấy mình ngày càng không hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ.

“Thím ơi, chúng cháu vừa chơi trò bịt mắt bắt người ạ, đứng càng cao thì càng khó bị bắt.”

Tần Trúc Tây cười ha ha, không cần ai đỡ, tự dùng tay đu xuống. Hai tay bám vào mái nhà, chân xuống trước, như vậy vẫn chưa chạm đất được nhưng đã gần hơn nhiều, cô nhảy xuống một cái.

Loading...