Người phụ nữ bế con mình đến gần con của Tần Trúc Tây, không biết cô ta đang nói gì với y tá.
Tần Trúc Tây vốn đang mơ màng sắp ngủ rồi, muốn đợi gặp Hứa Đình Tri, rồi bế con một cái rồi mới ngủ.
Vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, còn chưa nhìn rõ đứa trẻ trông như thế nào.
Cô đột nhiên giật mình, cũng đứng dậy.
“Đưa con tôi cho tôi!”
Cô không biết tại sao, đột nhiên rùng mình một cái, rất rất muốn bế con mình lại.
“Sao cô cũng xuống đây!”
“Sao các cô cứ không nghe lời thế!”
Nữ hộ sinh phiền muốn chết.
Đứa trẻ cũng không chạy đi đâu được, đợi vệ sinh sạch sẽ, cân xong, quấn chăn xong, không phải là sẽ bế đứa trẻ ra ngoài sao, thật là.
“Quấn chăn cho con bé lại, đưa con cho tôi!”
Tần Trúc Tây vẫn còn chút lý trí, sợ con bị lạnh.
Cô liếc nhìn đứa trẻ trước mặt mình, trắng trẻo mịn màng, rất đáng yêu. Đứa trẻ người phụ nữ kia bế, vừa đỏ vừa nhăn, không giống con cô chút nào.
“Được được được, sắp xong rồi, này, quấn xong rồi, cô mau nằm xuống đi, tôi đẩy cô và đứa trẻ ra ngoài cùng lúc.”
Trong này chỉ có hai sản phụ và hai nữ hộ sinh, một người phụ trách một sản phụ và một đứa trẻ, bác sĩ xác định họ không sao đã đi ra ngoài rồi.
Không còn cách nào khác, nửa đêm đều vội vã sinh con, bác sĩ cũng phải đi xem sản phụ khác.
Tần Trúc Tây chống nạnh trước mặt người phụ nữ kia, không khách khí nói.
“Con cô không cần quấn chăn sao, con cô nên ở bên kia, đừng bế sang đây!”
Rõ ràng sợ nhầm lẫn con nên hai đứa trẻ đều cách nhau một khoảng, những cô ta lại cố tình bế con cô ta đi tới.
Cô ta muốn làm gì?
Mặc dù Tần Trúc Tây nói hơi khó nghe nhưng cô là một người làm mẹ, bảo vệ con mình là bản năng.
Cô có một trực giác mạnh mẽ, người phụ nữ này không có ý tốt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-690.html.]
“Tôi chỉ xem thôi.”
Người phụ nữ lí nhí nói.
“Có gì đẹp mà xem, xem con cô đi!”
Tần Trúc Tây không khách khí mắng.
“Đúng vậy, đã bảo cô đừng chạy lung tung rồi, mau đưa con cho tôi, cô còn muốn quấn chăn cho con gái cô không, cô để con bé trần truồng ra ngoài như vậy sao?”
TBC
“Cô xem con bé lạnh rồi kìa.”
Nữ hộ sinh cũng khá có ý kiến.
Người phụ nữ này không biết trúng tà gì, cứ ôm con mình đi xem con người khác, sao thế, con nhà người ta tốt hơn à?
Còn nói chăn của người ta đẹp, có thể đổi cho nhau quấn không, nói đùa, sao có thể đổi được, chăn cô ta chuẩn bị và chăn người ta chuẩn bị có thể giống nhau sao?
Đây không phải là chiếm tiện nghi của người khác sao?
“Con cô quấn xong rồi, mau nằm xuống đi.”
Nữ hộ sinh của Tần Trúc Tây ba chân bốn cẳng quấn chăn cho đứa trẻ, ra hiệu họ có thể ra ngoài.
“Được.”
Tần Trúc Tây trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, mới bế con mình nằm xuống giường.
“A ư~”
Bảo bối nhỏ nhắm mắt lại, a ư hai tiếng, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Tần Trúc Tây, dùng tay sờ mặt mình, ngủ rồi.
Thật đáng yêu.
Bảo bối nhỏ ngoan quá!
Tần Trúc Tây không kìm được hôn lên mặt con gái hai cái.
Bên ngoài, Hứa Đình Tri chờ quá sốt ruột.
“Bác sĩ đều ra ngoài từ sớm rồi, sao Tiểu Tây và đứa trẻ vẫn chưa ra, không phải xảy ra chuyện gì chứ?”
Chỉ có vừa rồi bác sĩ nói mẹ tròn con vuông, sau đó thì đưa người ra ngoài, đợi lâu như vậy, anh không sốt ruột sao được.
“Không sao không sao, đừng nghĩ lung tung, sắp rồi, sắp rồi.”