Đứa trẻ vô tội, anh không bình luận về đứa trẻ này, tuy nhiên, chỉ một cái liếc mắt, anh đã nhận ra, đứa trẻ này tuyệt đối không thể thay thế con gái anh được.
Vì vậy, Hứa Đình Tri nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chuyên tâm dỗ dành đứa bé trong tay mình.
Đây là một phòng bệnh lớn nhưng may là còn có rèm có thể che chắn tạm thời, giúp Tần Trúc Tây không đến nỗi ngủ quá khó chịu.
Có Hứa Đình Tri ở bên, Tần Trúc Tây ngủ rất yên tâm, một giấc ngủ đến sáng, cô khó chịu trở mình.
“Đứa trẻ đâu?”
Việc đầu tiên cô thức dậy là tìm đứa trẻ.
“Ở đây.”
Hứa Đình Tri vội vàng bế đứa trẻ lại gần, để Tần Trúc Tây nhìn.
Tần Trúc Tây thấy đứa trẻ vẫn khỏe mạnh, mới yên tâm.
“Ủa, hình như em chưa cho con b.ú nhỉ, em ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, chỉ vài tiếng thôi, anh pha sữa cho con b.ú rồi, em ngủ nên anh không gọi em.”
Hứa Đình Tri giải thích.
Họ cũng mang theo sữa bột nên không làm phiền Tần Trúc Tây ngủ.
“Đói rồi à, ăn gì trước đi, anh bảo con dâu thím Kim về hầm canh gà cho em rồi.”
“Không phải đói, là đói đến mức có thể ăn cả một con bò.”
Tần Trúc Tây hoạt động cơ thể rồi nói.
“Đừng cử động mạnh như vậy, em không đau à?”
Hứa Đình Tri khó hiểu đỡ lấy vai Tần Trúc Tây.
“Cũng ổn, ngủ một giấc là thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Khả năng phục hồi của Tần Trúc Tây quả thực kinh người.
Buổi sáng còn cảm thấy đau muốn chết, bây giờ lại sống lại rồi, mặc dù không thể lập tức xuống đất g.i.ế.c c.h.ế.t một con bò nhưng đi lại thì vẫn được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-693.html.]
“Nào có nhanh vậy, nằm xuống đi, dưỡng mấy ngày rồi chúng ta về, không vội.”
Hứa Đình Tri vừa buồn cười vừa bất lực ấn Tần Trúc Tây xuống, ra hiệu cho cô ăn.
TBC
“Được rồi, em nghe anh hết.”
Tần Trúc Tây gật đầu, bây giờ ăn cơm vẫn là quan trọng nhất.
Cô vừa gặm đùi gà vừa hỏi.
“Sao em không nghe thấy con gái chúng ta khóc nhỉ, nó không phải lười đến mức đó chứ, đói cũng không biết khóc à?”
“Tất nhiên cô không nghe thấy rồi, lúc con khóc, anh Hứa che tai cho cô đấy, chu đáo lắm.”
Lúc này, con dâu thím Kim xách ấm nước về, cô ta trêu chọc.
Thực sự đây là lần đầu tiên cô ta gặp người như vậy, con khóc không những không gọi mẹ của đứa trẻ dậy, ngược lại còn che tai cho cô ngủ.
Tiểu Tây thật có phúc!
“Thật sao? Anh cũng vất vả rồi.”
Tần Trúc Tây dùng tay sạch còn lại véo nhẹ vành tai Hứa Đình Tri rồi cười nói.
Nếu không có con dâu thím Kim ở đây, cô đã có thể nhào tới hôn Hứa Đình Tri hai cái.
“Mọi người đều vất vả rồi, mau ăn đi, đưa con cho tôi bế, anh Hứa cũng chưa ăn cơm, bận rộn cả ngày, vẫn không chịu buông đứa trẻ ra.”
“Đúng rồi, hai người đã đặt tên cho con chưa, sao không nghe hai người gọi tên con bé vậy? Con đã chào đời rồi, không phải vẫn chưa đặt tên chứ.”
Con dâu thím Kim bế đứa trẻ.
Trước đó, con dâu thím Kim đã hỏi Tần Trúc Tây rồi nhưng lúc đó vẫn chưa đặt tên, bây giờ đứa trẻ đột nhiên chào đời, dù sao cũng phải đặt tên.
“À … đúng là vẫn chưa đặt tên.”
Vì vậy, hai người mới ăn ý tránh nhắc đến tên.
Hai người đặt rất nhiều tên nhưng đều không ưng ý, nghĩ rằng vẫn có thời gian đặt tên cho con, không vội, ai ngờ Tần Trúc Tây đột nhiên chuyển dạ, quá vội vàng.
“Nói đến chuyện này, tôi đột nhiên nhớ ra, cô chưa đủ tháng mà, sao con lại to như vậy, trách không được lại sinh non.”