Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 701
Cập nhật lúc: 2025-04-15 10:55:14
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao thế, anh còn mặt mũi hỏi à! Ai bảo anh đi lấy lòng phụ nữ khác, còn đưa con cho người khác bế!”
“Đây là đứa con mà tôi đã vất vả sinh ra, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Người phụ nữ kích động đến mức chỉ thiếu điều lao tới cào nát mặt người đàn ông.
Người đàn ông tỏ vẻ vô tội và khó hiểu.
“Cô ta không tiện, bảo tôi đi lấy nước cho cô ta, tôi chỉ lấy nước thôi, không làm gì cả, sao lại là lấy lòng.”
Hắn còn có chút không phục.
Cuối cùng, người phụ nữ vẫn phải vặn tai hắn, kể lại chuyện vừa rồi, người đàn ông mới hiểu, hắn vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào!”
Đều là con gái, có gì mà phải đổi? Nếu đổi con trai thì hắn đã từng nghe nói. Nhưng hai nhà đều sinh con gái, có gì cần phải đổi?
Chẳng lẽ là vì thấy con gái hắn đẹp hơn sao?
“Có gì mà không thể! Tôi cảnh cáo anh, trông chừng con cho tốt! Nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!”
Người phụ nữ rất hung dữ, trực tiếp trị người đàn ông đến c.h.ế.t lặng, người đàn ông vội vàng gật đầu nhận lỗi.
“Tôi biết rồi, tôi đi tiểu cũng sẽ mang theo con bé, được không?”
“Phi, ai bảo anh mang con bé ra ngoài, anh không biết gọi tôi dậy à?”
Mục đích của Vu Huệ Nga coi như đã hoàn toàn bại lộ, bây giờ không còn đứa trẻ sơ sinh nào khác để cô ta đổi, cô ta thất bại cúi đầu, vẻ mặt vừa thất vọng vừa oán giận.
Cô ta chỉ muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt đẹp, có gì sai chứ? Tại sao anh lại phải xen vào chuyện của người khác, tại sao!
Vu Huệ Nga không cam lòng nằm khóc ở mép giường.
Hứa Đình Tri liếc cô ta một cái, lười nói chuyện với cô ta, đối với loại người không biết hối cải này, nói gì cũng vô ích.
“Khóc rồi à?”
Bị rèm che khuất, Tần Trúc Tây không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng động, cô khinh thường hỏi.
“Ừm, đừng để ý đến cô ta, em ngủ đi.”
Hứa Đình Tri bế đứa trẻ đến đặt vào cũi dành riêng cho trẻ sơ sinh.
“Không ngủ được, không buồn ngủ.”
Tần Trúc Tây bây giờ rất tỉnh táo, đứa trẻ cũng đã ngủ, không cần cô dỗ, hơi buồn chán.
“Vậy thì.”
TBC
Thì hôn một cái.
Hứa Đình Tri mấp máy môi, không phát ra tiếng, anh ấn gáy Tần Trúc Tây, cẩn thận hôn một cái.
Anh đã sớm muốn làm như vậy.
Chỉ đến bây giờ, trái tim căng thẳng đập loạn của anh mới như dịu lại.
“Làm gì vậy? Anh sợ à?”
Tần Trúc Tây cảm nhận được cảm xúc của Hứa Đình Tri, cô vuốt ve khuôn mặt điển trai của Hứa Đình Tri, nhẹ giọng hỏi.
“Có một chút.”
“Khi em ở trong phòng sinh, anh không nhìn thấy em, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng em kêu đau, đúng là có hơi sợ.”
Hứa Đình Tri thở dài.
Cả đời này chưa từng trải qua chuyện vợ sinh con, thật sự không biết thế nào là sợ. Anh vốn tưởng rằng trước kia khi gia đình gặp nạn, anh đã đủ lo lắng rồi, không ngờ chuyện này còn kinh khủng hơn.
Dù sao thì chuyện trước anh vẫn có thể nắm chắc, nhiều nhất là mọi người sống cuộc sống bình thường. Nhưng chuyện sau, bản thân anh không giúp được gì.
Mọi thứ chỉ có thể dựa vào Tần Trúc Tây.
“Đừng sợ, bây giờ em không sao rồi mà?”
“Thật ra sinh con chỉ đau lúc sinh thôi, bây giờ em đã hồi phục gần hết rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy Tiểu Nguyên Nguyên đáng yêu của chúng ta, em cảm thấy mình hồi phục nhanh hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-701.html.]
“Tất cả đều đáng giá.”
Tần Trúc Tây dịu dàng nói.Máu mủ ruột thịt quả là một thứ kỳ diệu, cô chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ có quan hệ huyết thống với mình này, trái tim sẽ trở nên mềm mại.
Cho dù cô bé còn chưa biết nói gì, thậm chí còn chưa mở mắt nhìn mình nhưng chỉ cần nhìn cô bé, cô sẽ thấy vui.
“Hai năm nữa, nếu có thể mang theo, chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa, một nhà bốn người, náo nhiệt vui vẻ, không gì viên mãn hơn.”
Lần sinh nở này không hề để lại bóng đen cho Tần Trúc Tây, ngược lại còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô bờ khi có một sinh mệnh mới.
Cô muốn sinh thêm một đứa nữa.
“Thôi nào, nuôi đứa nhỏ này lớn đã rồi tính tiếp.”
Hứa Đình Tri bật cười, anh chọc chọc vào cổ Tần Trúc Tây, mới sinh xong mà đã nghĩ đến chuyện sinh đứa nữa rồi.
Thế còn anh thì sao? Anh còn được ngủ cùng vợ không?
“Cũng đúng.”
Tiểu Nguyên Nguyên còn lâu mới lớn.
Hai người dựa vào nhau nói chuyện phiếm, đứa trẻ được đặt trước mặt hai người. Ngay cả khi ngủ, Hứa Đình Tri cũng đặt một tay lên cũi trẻ em.
Không ai được phép nhăm nhe đến con của hai người.
Ngày hôm sau, Tần Trúc Tây ngủ dậy, kéo rèm để thoáng khí thì phát hiện Vu Huệ Nga đã không còn ở đó nữa.
Có lẽ cô ta cũng không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa, dù sao thì mọi người đều biết cô ta tính toán nhỏ nhen, chỉ riêng ánh mắt thù hận khác thường đó thôi cũng đủ khiến người khác chịu không nổi.
Bây giờ cô ta lén lút rời đi cũng tốt, nếu không thì không biết có ai tức giận đến mức đánh cô ta một trận không.
Tần Trúc Tây vươn vai, định xuống giường đi lại, chân còn chưa chạm đất thì Tần Trúc Nam đã chạy ào vào từ bên ngoài.
Còn la hét ầm ĩ.
“Chị! Chị sinh con sao không nói với em! Nếu em không tình cờ gặp đội trưởng, em còn không biết chuyện này! Chị không sao chứ!”
“Cháu gái em đâu! Cháu có xinh không!”
“Oa oa oa.”
Cậu làm ầm ĩ như vậy, trực tiếp làm đứa trẻ thức giấc, Tần Trúc Tây liếc cậu một cái đầy chán ghét.
“Nhìn xem, cháu gái của em bị em làm cho khóc rồi kìa. Không phải em còn phải đi học sao, hơn nữa em đến đây cũng chẳng giúp được gì, dứt khoát không nói cho em biết luôn.”
“Đợi em về nhà không phải là sẽ biết sao?”
“Sao có thể giống nhau được! Em cũng muốn ở bên chị mà!”
Tần Trúc Nam ấm ức nói.
Cậu cũng sợ chị mình xảy ra chuyện, cậu cũng muốn đến ngay trong thời gian sớm nhất.
“Được rồi, chị không sao, em xem bây giờ chị đã hồi phục gần hết rồi. Cháu gái của em tỉnh rồi, đang khóc oa oa kìa, em không xem à?”
Tần Trúc Tây xoa đầu cậu, an ủi nói.
“Tất nhiên là phải xem rồi!”
Tần Trúc Nam hừ một tiếng, lập tức đi xem Tiểu Nguyên Nguyên.
“Cháu xinh quá, lông mi dài quá, mắt cũng to, mũi cũng đẹp, da trắng nõn nà, sờ vào thấy mịn quá!”
Cậu đưa tay ra, cẩn thận chạm vào mặt Tiểu Nguyên Nguyên, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc.
Có vẻ như rất khó tin vào cảm giác này.
Khi bị chạm vào, Tiểu Nguyên Nguyên còn có tâm trạng dừng lại nhìn cậu một cái.
Có lẽ càng nhìn càng thấy cậu giống như một tên biến thái, vì vậy, cô bé lại oa một tiếng khóc ầm lên.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, đây là cậu mà, không phải người xấu đâu, Tiểu Nguyên Nguyên ngoan nào~”
Hứa Đình Tri bế Tiểu Nguyên Nguyên lên dỗ dành.
“Anh rể, hai người đã đặt tên cho con chưa?”
“Tên ở nhà là Nguyên, gọi là Tiểu Nguyên Nguyên, còn tên chính thức thì chưa đặt.”