Hứa Đình Tri để cậu ta tự kiểm điểm, cũng lười nhìn thấy người này, bảo cậu ta dạo này không cần đến đây nữa.
“Vậy chuyện này anh định nói với gia đình không? Chắc là không nói đâu nhỉ, nói ra cũng chỉ khiến bà nội và cha mẹ lo lắng thôi.”
Tần Trúc Tây vừa cho con b.ú vừa nói.
Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, nói hay không nói cũng không sao.
“Không nói, nói với họ cũng chẳng có ích gì nhưng anh sẽ viết thư nhắc khéo một chút, bảo họ đặc biệt là bà nội anh dặn nó vài câu.
“Nó do bà nội anh nuôi lớn, thân thiết với bà nội hơn một chút, anh nói mà không có tác dụng thì chỉ có bà nội nói nó mới có tác dụng.”
Đây là điều cuối cùng Hứa Đình Tri có thể làm cho Hứa Văn Diệp.
Đều là người lớn rồi, anh sẽ không quản nhiều như vậy, cuộc sống là do mình tự sống. Hơn nữa quản nhiều cậu ta cũng sẽ có tâm lý phản kháng, anh không cần phải làm chuyện tốn sức lực này.
Tuy nói bọn họ là anh em họ nhưng cũng hơn cả anh em ruột, có một số chuyện, ngay cả cha mẹ quản nhiều cũng không tốt, huống chi là một người anh họ.
“Được, anh cẩn thận lời lẽ một chút, chân bà nội mới vừa khỏi hẳn, đừng để bà tức giận mà lại ngã thêm một lần nữa.”
Tần Trúc Tây dặn dò.
Chuyện này Hứa Đình Tri hiểu trong lòng, anh biết mình phải làm thế nào.
Ngược lại là Tần Trúc Tây, ngày nào cũng buồn chán ở trong nhà, ngay cả việc hoạt động trong nhà cũng không làm cô thỏa mãn được nữa, cô muốn ra ngoài đi dạo.
“Không được, em không được thổi gió.”
TBC
Chuyện này Hứa Đình Tri tuyệt đối không thể đồng ý.
Tần Trúc Tây cũng chỉ nói vậy thôi, cô cũng biết Hứa Đình Tri sẽ không đồng ý, chẳng phải là buồn chán lắm sao, hơn nữa cô muốn biết bây giờ mình nặng bao nhiêu cân.
Cũng không biết có gầy đi không, cảm thấy mỡ bụng vẫn còn nhiều lắm.
“Không có, trên người không có tí thịt nào, sao có thể béo được, nghe lời, ngoan ngoãn ở cữ cho đủ tháng, đừng ỷ vào việc bây giờ cơ thể khỏe mạnh mà hành hạ bản thân.”
“Biết rồi, đồ lắm mồm.”
Tần Trúc Tây nũng nịu nói.
“Ừ? Em gọi anh là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-720.html.]
Hứa Đình Tri lập tức sờ vào eo Tần Trúc Tây, hạ giọng uy hiếp.
“Ừ? Em có nói gì đâu.”
Tần Trúc Tây giả vờ ngốc.
Hứa Đình Tri lại hạ tay xuống, cù Tần Trúc Tây.
“Ha ha ha, anh đừng đụng vào em, ngứa!”
Tần Trúc Tây ôm con tránh sang một bên.
Tiểu Nguyên Nguyên đang uống sữa thì đột nhiên không có sữa nữa, mà trực tiếp phun vào mặt cô bé.
???
Cha mẹ đang làm gì vậy!
Tiểu Nguyên Nguyên tức giận, bĩu môi lập tức khóc òa lên.
“Hu hu hu.”
Con còn đang đói, cha mẹ không thể đợi một lát nữa rồi mới đùa được sao!
“Ôi chao, sao lại phun hết vào mặt thế này? Được rồi được rồi, là mẹ không tốt, mau uống mau uống, đừng khóc nữa.”
Tần Trúc Tây thấy mặt đứa bé toàn là sữa, cười cười lau cho con, lại nâng đầu con lên một chút, để con dễ uống sữa.
Vừa rồi chắc là cô lắc con nên sữa chưa kịp uống đã phun ra ngoài.
“Hu hu.”
Tiểu Nguyên Nguyên đang khóc thì có đồ nhét vào miệng, nức nở hai tiếng, vẫn khuất phục trước cơn đói, uống sữa trước đã.
“Đừng có nghịch, không thấy Tiểu Nguyên Nguyên đang uống sữa sao, đồng chí Hứa Đình Tri, anh thật là không biết điều!”
Tần Trúc Tây lại đổ lỗi cho Hứa Đình Tri.
“Được, lại thành lỗi của anh rồi.”
Hứa Đình Tri bất lực.
“Đúng là lỗi của anh.”