Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 737

Cập nhật lúc: 2025-04-16 14:50:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Trúc Nam ngây thơ nghĩ như vậy.

Không ngờ Tần Trúc Tây lại tát cậu thêm một cái, cậu bật dậy, vẻ mặt hoang mang.

“Chị?”

“Dậy đi, từ hôm nay trở đi, em phải dậy sớm học bài, trời vừa sáng là phải dậy đọc sách, hiểu chưa?”

Tần Trúc Tây cười một cách dịu dàng (mang sát khí).

Tần Trúc Nam :???

Lúc này đây, cậu rất muốn soi gương, xem mình rốt cuộc là mười lăm mười sáu tuổi, hay là mười chín tuổi.

“Chị, em tốt nghiệp rồi, bằng cấp cũng đã lấy về rồi, đọc sách gì nữa chứ?”

Vẻ mặt Tần Trúc Nam tủi thân.

Học đến cấp ba là hết rồi, sao còn phải học tiếp chứ, bây giờ cậu nóng lòng muốn thể hiện tài năng, muốn đi tìm việc làm, phát huy nhiệt huyết của mình trong công việc.

“Đừng quan tâm, em cứ học đi, sắp thi đại học rồi, không được lơ là.”

TBC

Tần Trúc Tây tiết lộ cho cậu một chút tin tức.

Tần Trúc Nam :!!!

“Thật sao? Có thể thi đại học rồi sao?”

“Thời gian vẫn chưa định, em đừng có hét to nữa.”

Tần Trúc Tây liếc cậu.

Tần Trúc Nam che miệng lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không nói nữa.

Ngoan lắm, Tần Trúc Tây thấy cậu bình tĩnh trở lại, mới đi ra.

“Không được lười biếng, vượt qua mấy tháng này, tương lai em sẽ bát mây thấy nắng, thủ đắc vân khai kiến Nguyệt Minh.”

“Rõ!”

Tần Trúc Nam bật dậy, lập tức tràn đầy khí thế.

Đại học đang vẫy gọi cậu! Làm sao mà không kích động cho được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-737.html.]

Biết rằng có khả năng được thi đại học, tính tự giác của Tần Trúc Nam tự nhiên tăng lên, căn bản không cần Tần Trúc Tây giám sát.

Đừng nói là dậy sớm học bài, cậu chỉ thiếu treo cổ đọc sách, đục tường lấy ánh sáng, ngay cả thời gian chơi với Tiểu Nguyên Nguyên cũng không có.

Tiểu Nguyên Nguyên bám vào bàn học, tủi thân hỏi.

“Chú không chơi với Nguyên Nguyên nữa, có phải không thích Nguyên Nguyên rồi không?”

“Tiểu Nguyên Nguyên ngoan, chú đang làm chính sự, đợi sau này chú sẽ chơi với con.”

“Vậy được rồi.”

Tiểu Nguyên Nguyên ngoan ngoãn đi ra ngoài, chỉ là vẫn có chút buồn bã.

Tần Trúc Tây thấy cô bé không vui, dứt khoát tìm việc cho cô bé làm.

“Bảo bối, mẹ không rảnh, con và cha ra vườn rau hái ít rau về nhé, muốn ăn gì thì hái, đừng hái nhiều quá, đủ ăn một hai bữa là được.”

“Hái rau? Được thôi!”

“Vậy mẹ ơi, con có thể hái cái tròn tròn kia không?”

Tiểu Nguyên Nguyên không biết đó gọi là bí ngô, tay chân múa may ra hiệu mấy lần, cái bí ngô cô bé ra hiệu còn to hơn cả cô bé.

Tần Trúc Tây nhịn không được bật cười.

“Hái gì cũng được nhưng tốt nhất là hái những loại rau đã chín, trước khi hái con có thể hỏi cha, xem có thể hái không.”

“Được! Mẹ ơi! Nguyên Nguyên làm được!”

“Hôm nay Nguyên Nguyên nhất định sẽ cho mọi người ăn món ngon nhất!”

Tiểu Nguyên Nguyên lập tức lại phấn chấn trở lại, còn tự tin không thôi, vỗ n.g.ự.c mình đến nỗi cả mỡ thừa trên n.g.ự.c cũng rung lên.

“Được, mẹ chờ ăn món ngon nhất của bảo bối.”

Tần Trúc Tây cười phụ họa.

Tiểu Nguyên Nguyên lập tức xách giỏ nhỏ, kéo Hứa Đình Tri đi, vườn rau ở ngay sau nhà, cũng không xa lắm, cô bé vừa nắm tay Hứa Đình Tri vừa nhảy nhót, còn xách theo giỏ nhỏ.

Chỉ thiếu một chiếc mũ đỏ, cô bé chính là cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu, chỉ khác là người ta đi hái nấm, còn cô bé đi hái rau.

Tần Trúc Nam tốt nghiệp cấp ba, rất nhiều người trong đội sản xuất đều quan tâm đến việc cậu sẽ làm gì tiếp theo, là về đội sản xuất trồng trọt để kiếm công điểm, hay có cách nào đó đi làm, lĩnh lương.

Loading...