Anh chị của cậu đều rất tốt, bản thân cậu lại có học thức, hẳn là không khó để tìm được một công việc chứ?
Cho nên không ít người vẫn đang quan sát, định đợi đến khi cậu tìm được việc rồi hãy nói nhưng cũng có người không nghĩ như vậy.
Đợi đến khi tìm được việc rồi thì chẳng phải là muộn rồi sao, biết đâu người ta lại yêu cầu cao hơn, muốn tìm cô gái có công việc ở thành phố.
Cho nên, mới có màn này của thím Kim.
“Tìm đối tượng? Thím xem cái dáng vẻ chưa lớn nổi của em ấy, có giống như có thể kết hôn sớm như vậy không? Thím ạ, chuyện của em ấy không vội.”
Tần Trúc Tây một ngụm cự tuyệt, đến cả đối tượng là ai cũng không hỏi.
Sắp đi rồi, ở đây tìm đối tượng làm gì, hơn nữa bây giờ còn đang ôn thi.
“Cháu là chị của nó, cháu nói thế nào cũng được, thím cũng chỉ truyền lời giúp người ta thôi, Tiểu Nam nếu đợi có việc rồi mới tính đến chuyện kết hôn cũng không muộn.”
“Tiểu Nam nhìn thế nào cũng là người có tiền đồ!”
Thím Kim khen ngợi, khen xong lại tìm Tiểu Nguyên.
“Đi chơi với mấy đứa bạn nhỏ rồi, chưa đến giờ ăn thì chắc là sẽ không về đâu, nghịch ngợm lắm.”
Tần Trúc Tây thật sự là không có cách nào với tiểu tinh quái Nguyên Nguyên này.
Muốn đạt được yêu cầu thì làm nũng bán manh, thấy cô sắp nổi giận thì ngoan ngoãn nhận lỗi, quay đầu lại là quên sạch lỗi đã nhận. May mà chỉ là ham chơi một chút, không có tật xấu gì lớn, nếu không thì Tần Trúc Tây dù không nỡ cũng phải đánh cô bé một trận.
“Trẻ con đều như vậy, nghịch ngợm mới tốt, nếu cả ngày chỉ ru rú trong nhà thì mới đáng lo.”
TBC
“Cũng đúng, con bé còn nhỏ, thích chơi thì cứ để con bé chơi cho đã.”
Qua thời gian này, đợi đến khi đến Bắc Kinh, Tiểu Nguyên hẳn là không thể chơi như vậy nữa, cũng đến lúc đi học rồi.
Nhưng Tần Trúc Tây dự tính là đợi đến khi Tần Trúc Nam thi đại học xong, nhận được giấy báo trúng tuyển, rồi cả nhà mới lên phía Bắc, không ngờ ngày lên phía Bắc lại đến nhanh như vậy.
Mới đến tháng 8, hoa mà Tiểu Nguyên trồng còn chưa nở hết thì thư đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-741.html.]
Phản ứng đầu tiên của Hứa Đình Tri sau khi đọc thư là kinh ngạc, phản ứng thứ hai chính là mừng như điên.
“Tiểu Tây!”
“Vợ ơi!”
Hứa Đình Tri cầm lá thư, kích động gọi Tần Trúc Tây.
“Sao thế, cha làm sao vậy?”
Miệng Tiểu Nguyên còn dính bột mì, vội vàng chạy ra từ bếp, xông lên quan tâm cha đầu tiên.
“Nguyên Nguyên, trên mặt con dính gì thế?”
Hứa Đình Tri cau mày nhìn thứ màu trắng trên miệng cô bé, kỳ lạ hỏi.
“Á? Không có gì hết!”
Tiểu Nguyên lập tức che miệng mình lại.
Hứa Đình Tri vào bếp nhìn một cái, phát hiện bột mì Tần Trúc Tây nhào có thêm hai dấu tay nhỏ, túi bột mì cũng bị mở ra.
“Bảo bối, con muốn bị đánh à?”
Hứa Đình Tri bất đắc dĩ lau miệng cho cô bé, tay cũng dính hết bột thì ra vừa nãy là đang trộm chơi bột mì trong bếp.
“Á~ cha ơi, con chỉ muốn học mẹ, gói bánh bao cho cha mẹ thôi! Cha xem! Con chỉ nhào bột trong chậu thôi, còn bột trong túi, con chỉ đụng một chút xíu thôi.”
“Thật sự chỉ một chút xíu thôi!”
Tiểu Nguyên giơ bàn tay dính bột của mình ra cho Hứa Đình Tri xem.
Vì cô bé đã từng thấy cảnh Tần Trúc Tây nhào bánh bao, tay quá dính thì sẽ dùng bột mì để xoa xoa, cho nên cô bé cũng học theo.
“Một chút xíu cũng không được.”
“Đồ ăn sao có thể tùy tiện động vào được? Con muốn học mẹ gói bánh bao thì có thể nói với cha mẹ, được chúng ta đồng ý rồi mới được làm, biết chưa?”