Giang Oánh không hiểu được quyết tâm của đàn ông, chỉ biết khóc lóc om sòm, nói không đồng ý, còn những thứ khác thì cô ta không làm được gì.
Nhưng cô ta càng làm ầm ĩ, Hứa Văn Diệp càng thấy phiền, vốn định nói chuyện bồi thường với cô ta, dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, Hứa Văn Diệp cũng không muốn làm quá tuyệt tình.
Huống hồ, lúc đầu rung động là thật nhưng sau này chán ghét cũng là thật.
Cô ta làm ầm ĩ đến mức Hứa Văn Diệp không nói được gì, dứt khoát ra ngoài hít thở không khí, để cô ta ở nhà làm ầm ĩ cho đủ nhưng Giang Oánh không chịu buông tha, đuổi theo ra ngoài.
Còn túm tóc Hứa Văn Diệp, hai người đánh nhau ngay bên ngoài.
Giang Oánh vừa khóc vừa chửi.
“Có phải anh đã thích con tiện nhân nào đẹp hơn tôi không!”
“Cút, đừng đụng vào tôi!”
“Anh không biết xấu hổ, tôi còn biết xấu hổ! Anh thích con tiện nhân nào!”
TBC
Hứa Văn Diệp ghê tởm đẩy cô ta ra.
Đã đưa cô ta đến Bắc Kinh, cả ngày ở bên nhau, cô ta không biết cậu ta làm gì sao? Đâu ra người phụ nữ khác.
Hơn nữa, sau chuyện này, cậu ta không muốn tìm người phụ nữ đẹp nữa, dù sao thì lấy về cũng vậy, vẫn nên lấy người tính tình tốt.
Muốn giống anh trai cậu ta, lấy được người tốt cả đôi đường, e là không thể.
“Vậy tại sao anh lại muốn ly hôn! Tại sao!”
“Có phải anh chê tôi là con gái nhà quê không! Anh muốn về thành phố, không muốn tôi nữa đúng không!”
Giang Oánh như phát điên, tát vào mặt Hứa Văn Diệp.
Càng ngày càng nhiều người hiếu kỳ, mọi người chỉ trỏ họ, Hứa Văn Diệp chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
“Cô còn thế nữa tôi đánh cô đấy!”
Cậu ta lại tức giận đẩy cô ta ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-783.html.]
“Anh đánh đi! Tôi không tin anh dám … “
“Đánh thì đánh! Là cô bảo tôi đánh đấy!”
Hứa Văn Diệp nổi nóng, thật sự tát cô ta một cái.
“Anh! Anh đợi đấy, hu hu hu.”
Giang Oánh khóc lóc chạy về Giang gia.
“Ôi trời, không ổn rồi, lát nữa sẽ có một trận náo loạn lớn.”
“Đúng vậy, chắc chắn là về nhà gọi cứu binh.”
“Nhưng không hiểu sao, tự nhiên lại nói đến chuyện ly hôn không ly hôn, vợ chồng cãi nhau thì cãi nhau, nói những lời này làm gì.”
Hứa Văn Diệp không để ý đến lời bàn tán của mọi người, phủi phủi đất trên người, tự mình về nhà.
Dù cô ta có gọi hết cả họ hàng đến đây thì cuộc hôn nhân này cũng nhất định phải ly hôn!
Nhưng cậu ta cũng không ngờ rằng người nhà Giang Oánh lại không biết lý lẽ như vậy, vừa đến đã trói cậu ta lại, uy h.i.ế.p cậu ta không được ly hôn?
“Các người đang đe dọa khủng bố! Còn muốn nhốt tôi lại à???”
Hứa Văn Diệp không thể tin nổi, bình thường nhìn cũng không giống người không biết lý lẽ như vậy!
“Nhốt thì sao! Bây giờ muốn đá em gái tôi, tôi nói cho anh biết! Không dễ như vậy đâu!”
Anh trai Giang Oánh thô lỗ nói, thật sự trói Hứa Văn Diệp chặt như bánh chưng.
“Sao anh không hỏi em gái anh xem, tại sao tôi lại đá cô ta! Nhìn cái kiểu không biết điều của cô ta kìa! Thấy cái gì cũng muốn vơ vào lòng mình, ai chịu nổi cô ta!”
“Tôi nói lại lần cuối, cởi trói cho tôi.”
Hứa Văn Diệp thật sự nổi giận, gân xanh trên trán nổi lên.
“Không thể, từ bỏ ý định ly hôn sớm đi, nếu không tôi đánh c.h.ế.t anh!”
Giang Oánh về nhà đã kể với họ về cuộc sống của cô ta ở thành phố, ở biệt thự, ăn thịt! Cuộc sống tốt như vậy, sao có thể nhường cho người khác!