Nguyên Nguyên rất dễ nói chuyện.
“Đúng vậy, con giỏi như vậy, chẳng phải càng phải đi mẫu giáo sao, con đến đó có thể cho mọi người biết con rất giỏi, nếu con không đi thì mọi người sẽ không biết con.”
Tần Trúc Tây thuận theo mạch suy nghĩ của cô bé nói.
“Ồ, hình như đúng thật.”
Nguyên Nguyên bưng bát suy nghĩ, b.í.m tóc dựng cao, trông rất oai phong giống như chủ nhân của nó.
“Đúng rồi, hơn nữa đến đó có thể kết bạn với nhiều bạn nhỏ, không phải con thích kết bạn nhất sao?”
“Một tuần chúng ta chỉ đi có năm ngày thôi, còn hai ngày có thể ở nhà chơi, như vậy không phải rất tốt sao? Có thể đến hai nơi, còn có nhiều người chơi cùng con.”
Tần Trúc Tây khuyên nhủ, Hứa Đình Tri và những người khác cũng tham gia vào đội ngũ khuyên học.
Nguyên Nguyên ở độ tuổi này nên đi mẫu giáo, sau đó sẽ đi tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học theo đúng trình tự…
TBC
Tính như vậy thì có vẻ như chỉ vài năm nữa, cô bé sẽ tốt nghiệp đại học, con cái lớn thật nhanh, chỉ trong nháy mắt.
“Được rồi.”
Nguyên Nguyên bị thuyết phục, quyết định ngày mai sẽ đi học mẫu giáo.
“Nhanh vậy sao, để sang ngày kia đi, ngày mai cha và mẹ sẽ đi đăng ký cho con trước.”
Nhà trẻ đã khai giảng, trước đây khi đăng ký, Nguyên Nguyên rất phản đối việc đi nhà trẻ, hai người cũng không ép cô bé, định sang năm sau sẽ đi cũng được.
Không ngờ hôm nay cô bé lại tự mình đề cập đến, còn bị thuyết phục, vậy thì chắc chắn phải đưa cô bé đến đó.
“Ồ, vậy Lâm Lâm có đi không?”
Nguyên Nguyên vẫn muốn có bạn nhỏ quen thuộc bên cạnh.
“Không biết, lát nữa mẹ sẽ đi hỏi, nếu được thì để Lâm Lâm đi cùng con nhé?”
“Nhưng nếu đã đi rồi thì không được nói không đi nữa, phải chịu trách nhiệm với việc mình làm nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-796.html.]
“Biết rồi.”
Nguyên Nguyên trả lời rất nhanh.
Khi Tần Trúc Tây đến tìm hàng xóm để nói chuyện này, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, vì hàng xóm đã sớm muốn đưa Lâm Lâm đến trường mẫu giáo rồi, cậu bé còn lớn hơn Nguyên Nguyên một tuổi.
Năm ngoái đã đưa cậu bé đi nhưng cậu bé rất ghét, khóc lóc om sòm không chịu đi nữa, nhà hàng xóm không còn cách nào khác đành thôi. Dù sao ở nhà cũng có người trông trẻ, nếu không được thì cứ để cậu bé học tiểu học luôn.
Bây giờ có Nguyên Nguyên đi cùng, hai đứa trẻ làm bạn với nhau, hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
Mẫu giáo là một quá trình thích nghi, hàng xóm rất sợ con trai mình không chịu đến trường mẫu giáo, đến khi học tiểu học sẽ càng phản kháng, đến lúc đó thì thật sự xong đời, vì vậy vẫn nên đến trường mẫu giáo.
Vì vậy vào ngày thứ ba, Lâm Lâm và Nguyên Nguyên đều đeo cặp sách nhỏ của mình, háo hức bước vào trường mẫu giáo.
Lâm Lâm: Tớ phải bám sát Nguyên Nguyên!
Nguyên Nguyên: Tớ phải chinh phục những đứa trẻ con này!
Hai đứa trẻ với mục đích khác nhau bước vào trường mẫu giáo nhưng khi trở về thì đều ỉu xìu.
Lâm Lâm: Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ ông, nhớ bà, hu hu hu.
Nguyên Nguyên: Chán quá, chán quá, chán c.h.ế.t đi được.
“Mẹ ơi, bọn trẻ ở đó ngốc lắm, 1 + 1 = 2 mà không biết, còn hỏi con tại sao.”
“Con có thể không đi nữa không?”
Nguyên Nguyên già dặn thở dài.
“Tất nhiên là không được, con đã hứa với mẹ điều gì? Không được nửa chừng bỏ...”
“Bỏ cuộc giữa chừng hả, ôi.”
Nguyên Nguyên xõa tóc ngồi trên giường, bắt chước tư thế của nhà tư tưởng, trông cũng khá đáng yêu.
“Mặc dù con biết 1 + 1 = 2 nhưng chắc chắn cũng có người không biết, con không biết sao, phải khiêm tốn chứ?”