Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:40:41
Lượt xem: 59

“Thế thì tốt quá, cố gắng cho anh được ngủ chung giường với vợ con vào năm sau nhé”. Anh mặt sẹo lại vui vẻ trở lại.

“Đại ca, giờ anh dẫn em đi gặp em họ của anh, hay là...” Trương Vũ không biết em họ của anh mặt sẹo bây giờ có thời gian hay không.

“Bây giờ đi ngay, chắc nó đang ở nhà”

Anh mặt sẹo đứng dậy, dẫn Trương Vũ ra cửa, đi về phía chợ đen, rồi vòng ra phía sau một khu nhà lớn.

“Nhà nó ở tầng trên này” Anh mặt sẹo chỉ lên tầng.

Hai người đi lên tầng ba, đi đến một căn phòng cuối cùng.

“Cốc cốc cốc ~ Thủy Thanh ~ mở cửa đi”. Anh mặt sẹo gõ cửa, gọi tên em họ.

“A ~ anh, sao anh đến sớm vậy?”

Một chàng trai trẻ ra mở cửa, trông còn trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

“Có việc mới tìm chú, nếu không còn có thể là gì nữa” Anh mặt sẹo đóng cửa lại.

“Đây là đàn em của anh à?” Thủy Thanh vẫn còn ngái ngủ, đi tìm cốc, tìm trà.

“Đàn em cái đầu, đây là cổ đông lớn thứ hai của chợ đen” Anh mặt sẹo nói mà không mấy vui vẻ.

“Ồ, vậy em gọi là nhị ca nhé. Đại ca, nhị ca, hai anh tới tìm em có việc gì” Thủy Thanh rót hai chén trà đưa tới.

"Đồng chí Thủy Thanh, bạn gái tôi rất thích trang sức vàng bạc, đại ca nói chỗ cậu có nhiều, nên tôi muốn đến hỏi cậu một chút xem cậu có còn không, tôi muốn mua một ít."

Trương Vũ nói chuyện khá khéo léo, có vài người nếu không muốn bán thì có thể nói là đã hết, còn muốn bán thì nói còn là được.

"Nhị ca, anh khách sáo quá, chỗ em đây còn khá nhiều, anh cứ chọn thoải mái."

Thủy Thanh là người khá hào sảng, hơn nữa Trương Vũ là người mà anh mặt sẹo giới thiệu tới, nên yên tâm hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-229.html.]

Thủy Thanh đứng dậy đi vào phòng ngủ, vài phút sau, liềng bưng ra ba hộp nhỏ.

"Nhị ca, anh xem, đây là trang sức bằng vàng, không nhiều lắm, trang sức bằng bạc thì nhiều nhất, ngọc thì ít nhất."

Thủy Thanh lần lượt mở từng hộp ra cho Trương Vũ xem.

Trương Vũ xem từng hộp, trước kia anh đã tặng một chiếc nhẫn vàng cho Vương Tiểu Thanh, lần này anh thấy một chiếc vòng tay bằng vàng, kiểu dáng cũng rất đẹp.

Về bạc, anh lấy hai chiếc vòng tay, hai đôi khuyên tai, còn ngọc thì anh chọn một chiếc nhẫn ngọc bích, đeo thường ngày cũng không quá lộ liễu.

"Chọn những món này thôi, cậu nhìn xem bao nhiêu tiền." Trương Vũ đặt đồ lên một cái khăn tay.

Thủy Thanh nhìn các món đồ trang sức, ước lượng trọng lượng, nhanh chóng tính giá.

"Nhị ca, tính giá tình cảm, những trang sức này lấy anh năm mươi đồng."

Cái giá Thủy Thanh đưa ra thật sự không lời lãi gì, coi như để kết giao bạn bè mà thôi, vì Thủy Thanh hiểu được rằng khách mà anh mặt sẹo tự mình dẫn đến chắc chắn không phải người bình thường.

"Cảm ơn Thủy Thanh đã giúp đỡ, đã để tôi mua được những món trang sức mà mình mong muốn một cách dễ dàng như vậy."

Trương Vũ móc ra năm mươi đồng đưa cho Thủy Thanh, sau đó gói các món đồ trang sức lại bằng khăn tay rồi cất đi.

Ba người cùng nhau ra ngoài ăn sáng muộn, thật ra cũng không tính là muộn lắm, hiện tại là mười giờ sáng.

Sau bữa sáng, ba người cùng nhau đi đến chợ đen, anh mặt sẹo và Trương Vũ đi bàn chuyện làm ăn ở chợ đen, còn Thủy Thanh thì đi thu mua trang sức khắp nơi, một phần để sưu tầm, một phần để bán lại.

Trương Vũ và anh mặt sẹo nói chuyện vài giờ, chủ yếu là vấn đề bán hàng của chị Cam ở đâu. Bán ở thị trấn thì không bán được giá tốt, vì ở đây có ít người giàu, Trương Vũ thường sắp xếp họ mang hàng đi các thành phố lớn tìm người giàu bán mới đẩy mạnh tiêu thụ được.

Hai người bàn bạc một cách chi tiết.

Buổi chiều, Trương Vũ mới ra khỏi chợ đen, tay xách theo không ít thịt, đều mua từ chợ đen.

Các món cần mua như chậu rửa mặt, ấm nước, anh đã giao cho đàn em, họ sẽ mua giúp anh, ngày mai Trương Vũ đến lấy.

Loading...