Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:41:15
Lượt xem: 31
"Như vậy thật ngại quá, thưa ông", trong lòng Lưu Thải Hồng rất muốn, nhưng vẫn phải khách sáo một chút.
"Cô đừng khách sáo, chúng tôi có mấy người thôi, cũng ăn không hết nhiều thế này đâu". Xưởng trưởng Ngô nhét vào tay Lưu Thải Hồng.
Lưu Thải Hồng quét dọn nhà bếp một chút, sau đó đi qua chào hỏi bà cụ.
"Bà ơi, ông chủ cho cháu nghỉ phép, bảo cháu mùng hai quay lại, cháu xin phép về trước".
"Tiểu Lưu, cháu đi rồi, miệng của bà lại khó chịu hai ngày rồi đây".
Bà cụ đã ăn quen đồ ăn mà Lưu Thải Hồng nấu, ăn đồ ăn do Xưởng trưởng Ngô và bà Ngô nấu thì thật sự bà cụ có chút chê bai.
“Bà ơi, bà cứ nói đùa, cháu đã ăn thử món ăn của bà Ngô nấu, tay nghề của bà ấy rất tốt mà”.
Thật ra tay nghề của bà Ngô cũng được, chỉ có điều gần nửa năm nay không nấu ăn. mà nấu ăn thì cần sự khéo mléo và quen tay. Thêm vào đó, bà Ngô cũng không muốn nấu thức ăn mềm nhừ theo khẩu vị của bà cụ, cho nên bà cụ mới hay chê bai.
“Tiểu Lưu, cô vất vả rồi, năm hết Tết đến công việc trong nhà nhiều, tôi sẽ bảo với con trai tăng lương cho cô”.
Bà cụ ngoài miệng là nói như vậy, lần trước ở bệnh viện cũng có nói nhưng bà cụ chưa từng nói với Xưởng trưởng Ngô.
Trong lòng Lưu Thải Hồng biết bà cụ chỉ nói cho có, nên cũng không để tâm lắm.
“Cảm ơn bà, cháu xin phép về trước”.
Lưu Thải Hồng cũng lười không muốn nói thêm những lời xã giao. liền cầm gà và vịt đi về nhà.
Về đến nhà, Vương Mộng Mộng đang nằm nghỉ sau khi ăn no.
“Mộng Mộng, cốc cốc cốc, mẹ về rồi” Lưu Thải Hồng không có chìa khóa, chỉ có một cái chìa khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-237.html.]
“Ra ngay” Vương Mộng Mộng mở cửa.
“Mộng Mộng, trong nhà còn đồ ăn không, nếu không có, mẹ đi mua một ít”.
Lưu Thải Hồng đặt gà và vịt vào trong bếp, thấy trong bếp cũng có đồ ăn gì, chỉ có trứng gà.
“Không có đồ ăn, mẹ, con định tối nay ra ngoài mua ít đỗ ăn nấu sẵn”.
Vương Mộng Mộng một mình ở nhà ít khi nấu nướng, thường xuyên ăn mì
“Không sao, bây giờ mẹ đi mua, con có đi không?”. Lưu Thải Hồng cầm giỏ đi chợ mua đồ ăn.
“Đi chứ, ở nhà buồn c.h.ế.t đi được”. Vương Mộng Mộng ở nhà hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đi chơi thì không có tiền.
Mỗi tháng được mười mấy tệ chỉ đủ mua chút gạo, mì, thịt, trứng gà. Nếu ra ngoài ăn ngon thì ăn không được hai ngày đã hết tiền rồi.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi”. Trên đường đi, Lưu Thải Hồng kể về cuộc sống ở nhà họ Ngô với Vương Mộng Mộng.
“Mẹ, con nghe nói có một loại thuốc có thể làm người ta mơ mơ màng màng đấy, hay mẹ tìm hiểu xem có ai bán loại thuốc đó không, vậy thì xưởng trưởng Ngô, không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao”. Vương Mộng Mộng đưa ra ý kiến.
“Con bé này, con nghe mấy chuyện này ở đâu vậy”. Lưu Thải Hồng đương nhiên biết có loại thuốc này nhưng bà ta lo rằng cho dù có xảy ra rồi thì Xưởng trưởng Ngô vẫn không muốn ly hôn với bà Ngô, vậy phải làm sao bây giờ.
“Mẹ, con nghe được từ mấy bà tám trong xưởng nói, mỗi ngày đi làm bọn họ toàn nói mấy chuyện vớ vẩn mà thôi”.
“Chuyện của mẹ con không cần lo lắng, mẹ sẽ tự mình tìm cơ hội”.
Lưu Thải Hồng cũng có chút sốt ruột rồi, bà ta đã làm ở đây được hơn nửa năm mà chưa có tiến triển gì, ý tốt của bà ta xưởng trưởng Ngô đều coi như không để ý tới.
Bà Ngô thì lúc nào cũng ở bên cạnh, cơ hội cũng ít, nên phải nắm thật chặt.
Hai người đến chợ, không ngờ lại có nhiều người đi mua thức ăn như vậy, chắc hẳn là chuẩn bị cho bữa cơm tất niên, Lưu Thải Hồng mua giò heo, thịt ba chỉ, thịt nạc, mua khá nhiều.