Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:59:54
Lượt xem: 30
Trương Vũ cởi áo khoác và rửa rau trong bếp.
"Ơ, em đâu có lấy rau ra, anh vừa mới mua à?"
Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đang rửa rau cần.
"Đúng vậy, em thích rau cần mà. Anh còn mua cả thịt nữa, nấu món rau cần xào thịt cho em ăn. Em lấy thêm món ăn ra nhé."
"Em vừa mua vịt quay đấy, hay là mình nấu thêm canh trứng cà chua nữa nhé?"
Vương Tiểu Thanh lấy trứng và cà chua ra từ trong không gian ra.
"Chồng ơi, trường quân sự của anh có phát đồng phục không?"
Vương Tiểu Thanh muốn hỏi Trượng Vũ xác nhận lại chuyên này. nếu không có thì mua thêm vài bộ quần áo cho Trương Vũ.
"Ừm, có phát. Hôm nay anh hỏi rồi, có mấy bộ. Nhưng học phí ở đây cao hơn so với các trường khác, nên chắc đồng phục cũng sẽ thu phí."
Trương Vũ gật đầu, vừa rửa cà chua vừa trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.
"Thu phí cũng là chuyện bình thường. Đúng rồi, khi nào bọn anh bắt đầu học?"
Vương Tiểu Thanh muốn đi chợ đen, không biết Trương Vũ có thời gian đi cùng mình không.
"Ngày mai anh bắt đầu học rồi, chỉ cần báo danh xong là bắt đầu học luôn."
Trương Vũ phải nhanh chóng hoàn thành thủ tục xin không ở nội trú trong chiều nay mới được.
"Vậy à..."
Vương Tiểu Thanh đành phải đi chợ đen một mình vào buổi chiều, sau đó bán một lô hàng.
Lần trước cô đã bán qua một lần và quen biết người ở chợ đen, cho nên cũng không lo lắng nhiều.
Ngày hôm sau, Trương Vũ bắt đầu cuộc sống đi sớm về muộn. Mỗi sáng khi Vương Tiểu Thanh thức dậy, đã không thấy Trương Vũ đâu rồi, chỉ đến tối sau khi Trương Vũ tan học, hai người mới có thể gặp nhau.
Vương Tiểu Thanh thường đạp xe đến trước cổng trường để đón Trương Vũ.
Trương Vũ vừa bước ra, là có thể nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đứng dưới gốc cây bên cạnh, mặc áo khoác màu vàng nhạt và quần đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-289.html.]
Dưới ánh đèn, làm nổi bật làn da trắng mịn. Cô trông như một nàng tiên không vướng bụi trần.
"Thanh Thanh, anh thật sự vẫn chưa quen với cuộc sống có quy luật như thế này."
Trương Vũ bước đến ôm chặt Vương Tiểu Thanh.
Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ trong bộ quân phục, đôi tai đỏ bừng vì ngại, thật sự rất đẹp trai.
"Em cũng chưa quen lắm, nhưng cuộc sống như thế này rất phong phú, anh cảm thấy thế nào?"
Hai ngày nữa Vương Tiểu Thanh cũng nhập học, trong lòng rất chờ mong.
"Ừm, đúng vậy, anh thật sự may mắn khi gặp được em, Thanh Thanh. Nếu như không có em, anh chắc chắn không thể thi đỗ đại học, đặc biệt còn thi đậu vào trường quân sự mà anh từng mơ ước."
Trương Vũ cảm thấy Vương Tiểu Thanh đã mang đến vận may cho mình.
Nếu không gặp được Vương Tiểu Thanh, anh có thể dựa vào việc kinh doanh ở chợ đen, mà sống tốt hơn người khác một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Nhưng giờ đây, anh đã có thể giúp đỡ anh cả và chị dâu, còn thi đậu đại học, điều mà từ trước đến giờ anh không dám tưởng tượng đến.
"Em cũng phải cảm ơn anh, vì đã cho em một gia đình."
Vương Tiểu Thanh đã hoàn toàn coi Trương Vũ và gia đình của anh là gia đình của mình.
Họ đã mang đến cho cô cảm giác ấm áp của gia đình ở dị thế này, điều mà không thể mua được bằng tiền.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi, anh sợ em sẽ bị cảm lạnh."
Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cùng nhau đạp xe về nhà.
Ngày khai giảng của trường Đại học Sư phạm.
Vương Tiểu Thanh dậy từ sớm, mang theo chiếc túi xách mà trước đây cô mua ở thành phố Hành, mặc chiếc áo dài tay màu hồng mới mua mấy ngày trước, kết hợp với áo gi-lê màu kem và quần ống loe màu đen.
Tóc cô xõa tự nhiên, trang phục này trông cô giống như một tiểu thư nhà giàu.
Vương Tiểu Thanh đạp xe đến cổng trường Đại học Sư phạm, trước cổng có bán đồ ăn sáng.
"Bác gác, cho cháu một cái quẩy và một cốc sữa đậu nành."