Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 312
Cập nhật lúc: 2025-03-09 15:00:49
Lượt xem: 18
Thời đại này, tội quấy rối cũng khá nghiêm trọng, ít nhất cũng phải ngồi tù vài tháng.
"Mộng Mộng, anh xin lỗi, có lẽ dì hiểu lầm anh rồi, anh về trước đây."
Đại Hổ cho tới bây giờ chưa từng vào tù, cho nên hắn không muốn bị bắt. Đại Hổ nằm mơ cũng không nghĩ tới mẹ của Vương Mộng Mộng lại dữ dằn như vậy.
"Mẹ, mẹ có bị làm sao không? Anh Đại Hổ thật lòng đối xử tốt với con, sao mẹ lại nói anh ấy như thế?"
Đây là lần đầu tiên Vương Mộng Mộng mắng mẹ mình.
"Mộng Mộngr, Mộng Mộng, tỉnh lại đi, hắn chỉ là một kẻ không học vấn, đầu đường xó chợ. Nếu con đi theo hắn, sẽ chẳng có ngày nào tốt đẹp đâu."
Lưu Thải Hồng không ngờ con gái lại có tình cảm sâu đậm với Đại Hổ đến như vậy, còn dám mắng mình. Bà thật sự không biết Đại Hổ đã bỏ bùa gì con gái mình.
"Con không quan tâm, con nhất định phải ở bên anh ấy."
Vương Mộng Mộng giật tay ra khỏi Lưu Thải Hồng ra, chạy về nhà.
Lưu Thải Hồng vì đã có tuổi, không đuổi kịp, đành chậm rãi trở về nhà, thấy Vương Mộng Mộng đã nằm lên giường.
Lưu Thải Hồng không biết phải nói gì cho phải, đành đi nấu cơm cho con gái ăn.
Hôm qua bà từ nhà họ Ngô mang về một hộp đồ ăn, Lưu Thải Hồng thấy trong bếp còn ít hành lá, liền thái hành rồi làm bánh hành chiên.
Làm tổng cộng năm cái, sau đó hâm nóng lại đồ ăn mình mang về.
"Mộng Mộng, ăn cơm nào."
Lưu Thải Hồng gọi một tiếng, nhưng Vương Mộng Mộng không phản ứng.
Lưu Thải Hồng đành phải bưng cơm đến đầu giường Vương Mộng Mộng, mùi thơm của giò heo và thịt xào lan tỏa khắp phòng, thơm đến mức Vương Mộng Mộng thèm chảy nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-312.html.]
"Mộng Mộng, mẹ khó khăn lắm mới về một lần, ăn cơm cùng mẹ đi, mẹ mang về món giò heo, thịt xào, còn có vài con tôm nữa, những món con thích ăn nhất đấy."
Lưu Thải Hồng đành dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ con gái.
Buổi trưa Vương Mộng Mộng ăn ở nhà căn tin, vốn ăn không đủ no, thức ăn thì loãng, bụng đói kêu ùng ục. Thật sự không thể cưỡng lại được, liền xốc chăn lên, ngôi dậy và bắt đầu ăn, nhưng vẫn không để ý đến Lưu Thải Hồng.
Lưu Thải Hồng không nói gì thêm, bà sợ nói nữa con gái lại không ăn.
Lưu Thải Hồng gắp hết thức ăn vào bát Vương Mộng Mộng, còn mình thì chỉ ăn một hai miếng.
Tâm trạng của Vương Mộng Mộng dần dần cũng hòa hoãn lại.
Hai mẹ con lặng lẽ ăn xong bữa cơm.
Lưu Thải Hồng rửa xong bát đũa xong thì thấy Vương Mộng Mộng đã rời giường và ngồi trên ghế sofa.
Lưu Thải Hồng cũng đi tới, nghĩ ngợi xem nên mở lời thế nào.
"Mộng Mộng, con có ấn tượng gì về cha ruột của con không?" Lưu Thải Hồng hỏi Vương Mộng Mộng.
"Cha ruột của con? Con chỉ nhớ mơ hồ rằng ông ấy lúc nào cũng say khướt, sau đó sẽ đập phá đồ đạc, rồi chứi bói."
Vương Mộng Mộng nói thật, vì Lưu Thải Hồng đã ly hôn khi Vương Mộng Mộng mới có năm, sáu tuổi, cho nên không có nhiều ấn tượng về cha ruột của mình.
"Con có biết không, khi mẹ bằng tuổi con, bà ngoại đã giới thiệu cho mẹ rất nhiều đối tượng. Ai cũng tốt hơn cha con, có công việc ổn định và điều kiện gia đình cũng tốt hơn. Nhưng lúc đó, mẹ cũng như con bây giờ, bị mê muội, chỉ coi trọng cha con, lấy cha con mà không có lấy một đồng sính lễ, cũng bởi vì vậy mà bà ngoại con đã cắt đứt quan hệ với mẹ."
"Lúc con còn nhỏ còn thường xuyên hỏi mẹ, tại sao mình không có bà ngoại, mẹ cũng không biết phải trả lời thế nào. Kết quả của việc lấy cha con, con cũng đã thấy rồi đấy."
Lưu Thải Hồng lấy ví dụ từ chính bản thân mình để dạy bảo Vương Mộng Mộng, hy vọng con gái có thể hiểu được những chuyện này.
"Nhưng, anh Đại Hổ không phải là người giống như cha, con tin anh ấy sẽ không như vậy."
Vương Mộng Mộng vẫn không d.a.o động, cô cho rằng cha mình chỉ là một trường hợp ngoại lệ.