Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:38:44
Lượt xem: 11

Vương Mộng Mộng gật gật đầu rồi quay người rời đi.

Vương Mộng Mộng cảm thấy như nghẹt thở, bản thân mình đã trao hết tất cả cho Đại Hố, vậy mà anh ta lại biến mất nkhông dấu vết.

Nước mắt Vương Mộng Mộng không ngừng tuôn trào, cô cứ bước đi cho đến khi đến cổng nhà họ Ngô.

Vương Mộng Mộng đứng trước cổng, căn bản không có dũng khí gõ cửa.

Nhớ lại những lời mẹ dạy, bản thân mình không nghe theo một lời nào.

Bản thân đã đánh mất tất cả thì không nói lại còn đánh mất mrột nghìn tệ tiền tiết kiệm của mẹ.

Vương Mộng Mộng khóc một hồi, đúng lúc Lưu Thải Hồng đang định ra ngoài mua thức ăn thì nhìn thấy Vương Mộng Mộng.

"Mộng Mộng, sao con lại đến đây, sao lại khóc thế này?".

Lưu Thải Hồng nhìn thấy mặt con gái đầy nước mắt thì nghĩ ngay tới Đại Hổ, chắc chắn Đại Hổ đã bắt nạt con gái mình.

"Mẹ~".

Vương Mộng Mộng lao vào lòng Lưu Thải Hồng.

“Có phải là Đại Hổ bắt nạt con không? Cậu ta ở đâu, để xem mẹ có dạy dỗ cậu ta không. Mẹ không tin là mẹ không trị được cậu ta”.

Lưu Thải Hồng tức giận đến phát điên, mặc dù bà đã nghĩ ngày này rồi cũng sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Hai người mới cưới nhau được có mấy ngày.

“Anh ấy bỏ đi rồi, biến mất rồi”. Vương Mộng Mộng ngồi phịch xuống đất.

“Cái gì, cậu ta bỏ đi sao, bỏ đi thì thôi, trên đời này còn biết bao nhiêu người đàn ông tốt, con khóc cái gì chứ”.

Lưu Thải Hồng vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà chỉ đơn giản nghĩ rằng Đại Hổ không muốn ở cùng Vương Mộng Mộng nữa.

“Con đã đưa sổ tiết kiệm của mẹ cho anh ấy rồi”.

Giọng Vương Mộng Mộng nhỏ như tiếng muỗi, nhưng Lưu Thải Hồng vẫn nghe thấy.

"Con nói cái gì, sổ tiết kiệm của mẹ?" Lưu Thải Hồng mở to mắt không thể tin nổi nhìn Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng không dám nhìn thằng vào mắt Lưu Thải Hồng, chỉ gật gật đầu rồi khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-332.html.]

Lưu Thải Hồng lập tức chạy ngay vào phòng kiểm tra sổ tiết kiệm của mình, thật sự sổ tiết kiệm đã biến mất.

Được lắm, hôm qua bà ta còn cho rằng con gái đã hiểu chuyện hơn, biết đến thăm mình, không ngờ nó lại đến để trộm sổ tiết kiệm.

“Hết rồi, mọi thứ đều hết rồi”.

Lưu Thải Hồng thất thần bước ra sân, toàn bộ số tiền bà ta tiết kiệm được trong ba, bốn năm qua đã không còn một xu.

Chỉ còn lại một trăm tệ mà Đại Hổ đưa hôm đó, may mà chưa gửi vào.

“Cút~, mày là đứa bất hiếu, lấy trộm tiền của mẹ đem cho đàn ông, giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có, cút”.

Hai mắt Lưu Thải Hồng đỏ ngầu, xách giỏ đi mua thức ăn. Bây giờ càng không có tiền, càng phải coi trọng công việc, không thể mất việc này được, nếu không ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Chỉ còn lại Vương Mộng Mộng ngồi khóc một mình ở đó.

Khóc một lúc lâu, Vương Mộng Mộng cũng không khóc nổi nữa. Cô ta làm gì còn mặt mũi mà khóc, không thể để Lưu Thải Hồng mất công việc này được.

Vương Mộng Mộng đứng dậy, lê bước chân trở về nhà.

Về đến nhà, nhìn chiếc chăn cưới trên giường, bàn chải đánh răng của hai người, khăn mặt.

Chẳng lẽ những điều anh ta đã làm cho cô trước đây đều là giả sao, chỉ là đóng kịch thôi sao, vậy mà còn làm chuyện thân mật nhất với anh ta.

Vương Mộng Mộng bật khóc nức nở, bởi vì nghĩ đến chiếc túi mình mang về ngày hôm qua đã biến mất.

Trong đó là sườn và trái cây, anh ta thậm chí còn mang theo cả cái này.

Mọi thứ trước đây, sự tốt bụng của anh ta, đều là lừa gạt tiền.

Lúc này, Đại Hổ đang ăn trái cây ở trên tàu, vui vẻ ngắm cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng còn tán tỉnh cô gái đẹp ngồi đối diện, hoàn toàn không nhớ đến Vương Mộng Mộng.

Sau khi khóc, Vương Mộng Mộng bình tĩnh lại, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Cô đã khiến mẹ mất hết một nghìn tệ, từ nay cô phải tiết kiệm tiền, cố gắng kiếm tiền trả lại cho mẹ.

Loading...