Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-03-04 11:57:57
Lượt xem: 114

“Hiểu Yến, Hiểu Yến~”

Vương Tiểu Thanh biết hôm nay Lưu Hiểu Yến cũng không lên thị trấn, nên đi tìm cô ấy cùng đi, coi như có bạn đồng hành.

“Tới ngay, Tiểu Thanh, cô đây là định lên núi à?” Lưu Hiểu Yến nhìn thấy d.a.o rựa trong tay cô.

“Đúng vậy, cô đi cùng nhé, chúng ta đi tìm nấm, tối nay tôi nấu canh nấm cho cô ăn,” Vương Tiểu Thanh dùng món ăn dụ dỗ.

“Để tôi mang theo chút đồ ăn,” Lưu Hiểu Yến xoay người muốn đi lấy đồ ăn vặt.

“Tôi mang theo phần của cô rồi, chúng ta đi thôi, đi thôi,” Vương Tiểu Thanh vỗ vỗ túi, cùng Lưu Hiểu Yến chậm rãi đi lên núi.

“Tôi nghe nói trên núi có trái cây rừng, chỉ là không biết cây đó ở đâu,” Lưu Hiểu Yến lại thèm.

“Cây trái rừng chắc ở sâu bên trong núi, không phải ở bên ngoài, chúng ta vào trong tìm,” Vương Tiểu Thanh kéo Lưu Hiểu Yến đi sâu vào trong.

Một giờ sau, quả nhiên tìm được một cây lê rừng.

“Tiểu Thanh, cô có biết trèo cây không? Chúng ta hình như không hái được,” Lưu Hiểu Yến chán nản, tìm mãi mới tìm thấy một cây có quả.

“Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể dùng cành cây, đánh rụng xuống,” Vương Tiểu Thanh vô cùng hăng hái, tìm một cành cây vừa dài vừa mảnh, nhắm vào quả lê ném qua.

Mười phút trôi qua, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng ném rụng được trái cây.

"Mau nếm thử" Vương Tiểu Thanh nhặt lên hai quả còn lành lặn, đưa một quả cho Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến cắn một miếng lớn.

"Phì phì phì," Lưu Hiểu Yến nhăn mặt đầy đau khổ.

"Chua c.h.ế.t đi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-67.html.]

"Ha ha ha ha ha," Vương Tiểu Thanh cười suýt nữa không thở nổi, may mà cô chưa ăn.

"Thôi bỏ đi, không còn sớm nữa, mệt c.h.ế.t đi được, mình ở đây hái nấm thôi," Lưu Hiểu Yến chuyển mục tiêu khác

"Hiểu Yến, tôi đi bên này tìm nấm, lát nữa quay lại tìm cô, cô đừng đi lung tung nhé," Vương Tiểu Thanh muốn nhặt củi vào không gian.

"Được, tôi không đi xa đâu." Lưu Hiểu Yến chậm rãi hái nấm.

Vương Tiểu Thanh đi về phía trước khoảng năm phút, không còn nhìn thấy Lưu Hiểu Yến nữa cô bắt đầu thu gom hết cành khô trên mặt đất vào không gian. Cô không chặt nổi cây, nhưng cành khô rụng xuống là thứ tốt nhất dùng để đốt.

Sau hai mươi phút thu gom, cô mới dừng lại, củi khô trong không gian đã đủ cho cô dùng hơn nửa năm. Quay lại, nhặt thêm ít nấm, trở về dưới gốc cây hái lê lúc nãy, thấy Lưu Hiểu Yến đang ngồi chơi hoa dại.

"Đói rồi phải không, đây, ăn đi."

Hiện tại gần mười hai giờ trưa, Vương Tiểu Thanh từ trọng túi lấy ra bốn cái bánh bao, mỗi người hai cái. Nhân bên trong mỗi cái bánh bao có cải trắng và tóp mỡ, cà rốt xào trứng gà, ăn rất ngon.

"Ngon quá đi, Tiểu Thanh, cô có thể nấu được món đặc biệt như này thật tốt quá, tôi ăn bánh ngô mãi cũng ngán lắm rồi," trên mặt Lưu Hiểu Yến tràn đầy hâm mộ.

"Thế này nhé, về sau vào ngày nghỉ cô tới nhà tôi ăn cơm, không cần trả tiền, tôi mời cô ăn, đổi lại cô giúp tôi nhặt thêm ít nấm nữa đi, tôi thích ăn nấm."

Vương Tiểu Thanh tuy rằng không thể để cô ấy đến ăn hàng ngày, như vậy rất dễ bị lộ, nhưng mỗi tháng vài lần tới ăn cơm thì vẫn được.

"Tiểu Thanh, Cô tốt quá, sau này tới ngày nghỉ, tôi sẽ đến giúp cô đi hái nấm," Lưu Hiểu Yến ăn no xong, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Vương Tiểu Thanh nhìn Lưu Hiểu Yến, quan sát cô một lúc, phát hiện ra cô ấy cũng trở nên xinh đẹp.

Không sai, hơn một tháng nay, mỗi ngày Vương Tiểu Thanh đều rót cho cô ấy một bình nước suối Linh Tuyền. Da của Lưu Hiểu Yến trắng mịn, dù có mập một chút, nhưng cũng có người đàn ông lại thích kiểu như vậy.

“Không cần vội, nghỉ một lát rồi hẵng nhặt thêm”. Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu có một mảnh vải trải trên mặt đất để ngủ một giấc thì tốt biết mấy.

Hai người nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, bắt đầu chậm rãi quay về, vừa đi vừa tìm nấm, quả thật cũng tìm được không ít. Lúc sắp đến gần chân núi, bọn họ nhặt thêm một số cành củi và buộc chặt lại vác trên vai.

Loading...