Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 101

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:24:04
Lượt xem: 4

"Đời người, chính là như thế, khi ta khóc đến mệt, nỗi đau cũng sẽ qua đi. Nhưng trong quá trình ấy, cũng có những giây phút ta cười, ta yêu, ta kiêu ngạo."

Lời thầy, dù không ồn ào, nhưng lại như những viên đá quý, từng câu từng chữ thấm đẫm vào tâm hồn Lục Chính Đình, khiến anh không thể không suy ngẫm. Thầy nói:

"Chúng ta không phải là những tảng đá, sao có thể không đau, không hận chứ? Cảm xúc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người."

Những lời ấy không chỉ là lời khuyên, mà còn như một sự thức tỉnh. Sau tất cả những gì đã trải qua, Lục Chính Đình bắt đầu hiểu rằng, nỗi hận có thể qua đi, nhưng liệu anh có thực sự muốn sống mãi trong hận thù không?

"Không nhìn thấy ánh sáng, không chạm tới ngọn gió, không ôm được tình yêu. Con có thể hận, nhưng hận thù sẽ chỉ khiến con mãi sống trong bóng tối."

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-101.html.]

Anh đã từng sống trong bóng tối đó, và bóng tối ấy đã nhấn chìm anh suốt nhiều năm. Nhưng rồi thầy lại nói:

"Dù cho con muốn làm cái gì, con cũng không sai. Nhưng con phải hiểu rằng, hành động của con sẽ phải trả giá một cái giá lớn. Con phải tự hỏi bản thân mình, liệu cái giá đó có đáng không? Đừng chỉ nhìn vào những gì đã mất, mà phải nhận ra rằng, những gì con còn lại, những thứ con chưa mất, đó mới là điều đáng trân quý nhất. Đừng cầu mong hạnh phúc, nhưng cũng đừng mong muốn đau khổ."

Những lời ấy như một chiếc gương chiếu rọi sâu vào tâm hồn anh. Cơn hận thù đã từng chiếm lấy anh, làm mờ mắt anh, khiến anh quên mất những thứ quý giá khác trong cuộc đời. Nhưng rồi, anh chợt nhận ra, đau khổ không thể nào vĩnh viễn lấn át được. Có những thứ trong đời có thể khiến người ta đau đớn cả đời, nhưng khoảng cách và thời gian có thể làm mờ nhạt chúng đi.

Thầy lại dạy anh rằng:

"Một số nỗi đau, dù con có chạy trốn đến đâu, có cố gắng quên đi thế nào, cũng không thể thoát khỏi. Nỗi đau ấy như một vết thương ăn mòn xương tủy, cứ bám riết lấy con. Nếu không thể chạy trốn, thì con phải đối mặt với nó. Phải nhìn nhận nó, hiểu rõ nó, rồi từ đó đánh bại nó. Con là người thông minh, con đã có thể chiến thắng việc mất đi thính giác, chiến thắng được tàn tật. Con hoàn toàn có thể chiến thắng cả những ác mộng trong lòng mình. Khi con tìm được cách giải quyết, nhớ chia sẻ với thầy, vì như vậy, con sẽ có thể giúp đỡ nhiều người khác. Con vẫn là một người kiên cường và hữu dụng, và thầy tin rằng con sẽ vượt qua được tất cả."

Loading...