Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-11-26 10:30:53
Lượt xem: 3
Chu Tự Cường đột nhiên hỏi lớn:
"Uyển Uyển, bữa cơm hôm nay là em mời hay bác cả em mời thế?"
Lâm Uyển cười đáp:
"Đương nhiên là em mời rồi. Trước đây khi em lấy chồng, sính lễ nhà chồng cho đều đưa cho bác cả giữ. Bác còn bảo khi nào em lại mặt sẽ tổ chức tiệc rượu cho em mà!"
Triệu Toàn Mỹ vừa định phản bác, định nói rằng bữa tiệc này là do bà thay mặt Lâm Uyển tổ chức, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lâm Uyển đã chặn trước:
"Các bác, các chú cứ ăn tự nhiên. Cháu mời khách, bác cả giúp cháu lo liệu, mọi người không cần phải bận tâm gì cả."
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Bác cả Lâm, dưới tác dụng của men rượu, không nhịn được mà nói mạnh miệng:
"Mời đội trưởng ăn cơm là chuyện quan trọng, cần giữ thể diện. Đương nhiên là tôi mời, sao có thể để bọn trẻ tiêu pha được!"
Ông ta nói mà chẳng thấy ngượng, bởi ngoài một bình rượu, hầu hết những thứ khác đều do người khác mang đến.
Lâm Uyển thấy vậy chỉ cười, ánh mắt sáng lên như đã có sẵn kế hoạch. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu học theo chính kiểu nói của bác cả Lâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-153.html.]
"Bác cả, bác gái đều là người hiểu lý lẽ. Con nhớ năm đó, khi bà con qua đời, lúc phân nhà, bác cả còn nói: ‘Bác ở nhà chú hai thì sẽ phụ giúp cả nhà chú. Sau này mẹ Uyển Uyển cứ ở nhà chăm sóc con cái, không cần xuống ruộng làm việc. Công điểm nhà bác chịu hết. Nhà bác có tới bốn thằng con trai, có nhiêu đó công điểm chẳng phải rất nhẹ nhàng hay sao?’"
Lâm Uyển cố tình nhấn mạnh, khiến giọng cô nghe như y hệt lời của bác cả năm xưa.
Bác cả Lâm khựng lại, cổ nghẹn đỏ, chỉ ậm ừ:
"Việc này..."
Triệu Toàn Mỹ lập tức xen vào, giọng the thé:
"Uyển Uyển, cháu nói gì thế? Làm gì có chuyện như vậy! Cháu đừng nói bậy!"
Lâm Uyển nhướng mày, điềm nhiên đáp:
"Bác gái cả, trí nhớ bác kém thế sao? Trước đây bác hay khen đầu óc cháu tốt, nhớ cái gì cũng kỹ mà. Chẳng phải chính các bác đã lập lời thề trước giường bà cháu sao? Cũng vì thế mà khi các anh cháu muốn kết hôn, cha mẹ cháu mới chủ động dọn ra ngoài, nhường cả căn nhà lại cho các bác. Ngay cả của hồi môn của mẹ cháu, nào là tủ quần áo, bàn ghế, rương gỗ, giường có đầu tủ, tất cả đều để lại cho nhà bác. Đến lúc cháu kết hôn, sính lễ cũng không cầm, tất cả đều để dành cho anh ba lấy vợ. Mấy chuyện này còn giả được sao?"
Lời nói của Lâm Uyển sắc bén như dao, từng câu từng chữ không cho ai cơ hội phản bác.
Bác cả Lâm toát mồ hôi, cổ họng như bị ai siết chặt. Ông muốn lớn tiếng phủ nhận nhưng ánh mắt đội trưởng Chu đang nhìn chằm chằm khiến ông ta không dám. Ông quay lưng về phía đội trưởng, ra sức liếc mắt cảnh cáo Lâm Uyển, ý bảo cô đừng nói bậy. Nhưng vừa ngẩng lên, ánh mắt ông lại chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm và lạnh lùng của Lục Chính Đình.