Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - Chuong 92
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:12:10
Lượt xem: 1
Chu Tự Cường nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Anh cảm thấy rõ ràng cô không nói thật, nhưng cũng không gặng hỏi thêm. Cuối cùng anh chỉ gật đầu, đồng ý đưa cô trở lại con đường cũ.
“Để anh đưa em một đoạn.”
“Không cần đâu, em tự chạy về được.”
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Cô vội vàng từ chối, sau đó quay người bước nhanh, để lại một mình Chu Tự Cường đứng đó với những suy nghĩ không nói thành lời.
Ở nhà họ Lục.
Bà Lục tức giận đến nỗi tay cầm cây chổi đập mạnh xuống đất. Cây chổi gãy làm đôi, nhưng cơn giận của bà ta chẳng những không nguôi mà còn bùng lên mạnh mẽ hơn. Bà ta căm hận nhìn Lục Chính Đình – ánh mắt kiên nghị, sống lưng thẳng tắp của anh như một sự phản kháng ngấm ngầm mà rõ ràng.
“Thằng bất hiếu này! Từ nhỏ đến lớn mày đều như thế!”
Nhớ lại từng chuyện từ ngày xưa, cơn tức của bà Lục càng không thể kiểm soát. Bà ta xoay người, vọt vào phòng lấy cây quải trượng ra, rồi hung hăng quật về phía anh, miệng không ngừng mắng nhiếc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/chuong-92.html.]
“Đồ vô ơn! Tao nuôi mày ăn cây táo, giờ mày lại đi dựng rào cây sung! Tại sao mày ích kỷ như thế? Mày dám tìm công việc cho cái đồ phụ nữ xấu xa đó mà không tìm cho em trai mày? Mày dám giấu tiền cho con đàn bà ác độc mà không đưa cho mẹ ruột?”
Nhưng Lục Chính Đình không né tránh. Anh lạnh lùng giơ tay chặn quải trượng, ánh mắt sắc như dao. Một tay nắm chặt quải trượng, anh nhìn thẳng vào bà Lục,
Bà Lục không thể hiểu nổi, chỉ biết khóc lóc om sòm và làm trò xấu, giọng đầy căm phẫn:
"Thế nào? Mày còn định đánh tao à? Được thôi, đánh đi! Thứ quái vật như mày! Ngay cả anh em ruột thịt cũng không tha, ngay cả mẹ ruột cũng vui vẻ đánh giết! Mày thật không phải là người!"
Những lời nói độc địa như d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào lòng Lục Chính Đình. Cái lưng vốn thẳng tắp của anh lập tức khom xuống như gánh nặng đè lên, cây quải trượng trong tay anh rơi xuống đất vang lên âm thanh đoang đoang. Đôi tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên. Giọng anh khàn đặc, nhưng vẫn trầm ổn:
"Đến bây giờ, mẹ vẫn nghĩ con là quái vật sao?"
Từ ngày anh xuất ngũ trở về, bà Lục đã không còn nhắc đến từ "quái vật" nữa. Anh từng nghĩ rằng, dù bà không yêu thương, chí ít cũng không còn căm ghét anh. Nhưng giờ đây, lời nói của bà như gáo nước lạnh tạt thẳng vào hy vọng mỏng manh ấy.
Bà Lục cơn giận bừng bừng, nhặt quải trượng trên mặt đất, mạnh mẽ giáng xuống:
"Đúng! Mày chính là quái vật! Một đứa sao chổi! Ai gần mày cũng xui xẻo! Đáng lẽ ngày mày sinh ra nên vứt cho sói ăn!"