Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:58:01
Lượt xem: 155
Cha Tề và Tề Quốc Hoa cũng cùng nhau nhìn qua, nhưng xe tải lái đến để lại một đống cát vàng văng tới, khiến bọn họ sặc sụa đầy mặt.
“Không thể nào, bà nhìn lầm rồi!”
Cha Tề nói câu khiển trách, dù Đường Niệm Niệm đã chính thức làm việc ở nhà máy Hồng Tinh nhưng không thể nào lái nổi xe tải, nhất định là nhìn lầm.
Tề Quốc Hoa cũng không tin, nhưng trong lòng anh ta lại bắt đầu lo sợ bất an, mỗi lần có cảm giác này đều sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Sẽ không đâu, anh ta đã đủ xui xẻo rồi, còn có chuyện gì xui xẻo hơn nữa sao?
Trong lòng Tề Quốc Hoa thấy không ổn, nghĩ tới những chuyện gần đây mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Chuyện quân đội bên kia tất cả đều đã kết thúc rồi, bây giờ anh ta chỉ cần đợi xuất ngũ là vàng sẽ tới tay, trả hết nợ nần, sau đó Hà Chí Thắng sắp xếp tốt lại máy móc, anh ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tâm trạng Tề Quốc Hoa tốt hơn một chút, vô cùng có lòng tin với tương lai.
Đường Niệm Niệm rất nhanh đã tới cửa Đường Thôn, cô nhấn còi mấy lần, hấp dẫn cả một đám người đến.
Trong đó có cả bà cụ nhỏ nhà cô.
Đôi chân ngắn của bà cụ Đường ra sức, xông về phía trước, còn kêu lớn lên: “Con bé Niệm? Phải con bé Niệm kia không?”
Đường Niệm Niệm đẩy cửa xe ra, giơ tay về phía bà cụ.
“Má ơi, thật sự là con bé Niệm, con bé biết lái cả xe!”
“Con bé Niệm lái nguyên một chiếc xe tải lớn về rồi!”
“Đội trưởng, Đường Niệm Niệm lái xe tải lớn bay trở về rồi!”
“Đội trưởng, Đường Niệm Niệm bay trở về rồi!”
Đám đông một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền tới tai đại đội trưởng, biến thành Đường Niệm Niệm bay về rồi.
Trước đó đại đội trưởng đang nôn nóng chờ đợi, nghe thấy Đường Niệm Niệm quay về, cũng mặc kệ là bay trở về hay là chạy trở về, ông ấy ngay lập tức chạy tới cửa thôn.
Xe tải Đường Niệm Niệm đã lái đến cửa nhà ăn, sau đó dừng lại.
Một đám người vây quanh xe tải quan sát, có trẻ con muốn đưa tay sờ nhưng bị người lớn trách mắng.
“Đừng có sờ, sờ hỏng rồi phải giải quyết sao đây? Bán con đi cũng không đền nổi đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-299.html.]
Bọn trẻ sợ tới mức rụt tay lại, không dám sờ soạng.
Đường Niệm Niệm nhảy xuống xe, mở buồng sau xe ra, hai mươi máy làm vớ hiện ra trước mặt mọi người, mặc dù là đồ cũ, nhưng đã được lau chùi rất sạch sẽ, đã vậy còn được cho thêm dầu nhờn, không khác gì như mới.
“Má ơi, là máy làm vớ thiệt nè, nhiều máy làm vớ quá!”
“Con bé Niệm không có lừa người, con bé thật sự làm ra máy làm vớ!”
Đôi mắt của mấy người trong thôn đều trợn tròn, ánh mắt nhìn máy làm vớ giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân tuyệt trần, mê mẩn nhiệt liệt.
“Mẹ cô mới lừa người, con bé Niệm nhà tôi sẽ không lừa người đâu, có biết nói tiếng người không hả?”
Bà cụ Đường vọt lên, hung hăng trừng mắt nhìn lại, dám nói cháu gái bà ấy lừa người, thèm bị chửi lắm hả.
Người nào đó bị mắng cũng không tức giận, còn cười hì hì nói: “Thím hai, thím nói với con bé Niệm cho con vào nhà máy làm việc đi, con làm việc vừa nhanh vừa tốt, mắng sao con cũng chịu, nhất định sẽ không nổi giận.”
Chỉ cần cho bà ta vào nhà máy làm, dù mỗi ngày đều mắng bà ta lừa người cũng được, bà ta nhất định sẽ không nổi giận.
“Niệm Niệm nhà tôi nói, con bé không quan tâm những chuyện đó, cứ để cho người thứ ba quản lý.”
Bà cụ Đường đẩy hết tất cả lên trên đầu đại đội trưởng, dù sao hai con dâu nhà bà ấy đều đã được sắp xếp xong xuôi, những người khác bà ấy không xen vào.
“Con bé Niệm!”
Giọng nói kích động của đại đội trưởng vang lên, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt.
“Kít.”
Đại đội trưởng thắng gấp xe, thiếu chút nữa đã đụng vào xe tải, còn chưa đứng vững ông ấy đã chạy ra sau buồng xe, đợi đến khi nhìn thấy máy làm vớ, lòng ông ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong mắt dâng trào nước mắt.
“Cuối cùng cũng làm được nhà máy, sau này Đường Thôn sẽ không còn nghèo khó nữa.”
Đại đội trưởng đưa tay lau mắt, nhưng nước mắt không kìm được lại chảy ra, mấy người già lớn tuổi cũng rơm rớm nước mắt.
Bọn họ đều trải qua thời kỳ nạn đói, tận mắt nhìn thấy người thân bên cạnh c.h.ế.t đói, có người còn ăn đất căng bụng đến chết, có người ăn hạt gạo khô rồi không đi nặng được, cứ sống sờ sờ rồi đau đến chết.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Nghe người lớn trong nhà nói, thời kỳ nạn đói có người ăn hạt gạo khô, không thải phân ra được, cứ sống sờ sờ như vậy rồi đau đến chết, vô cùng thảm.]
Cho dù hiện tại đã tốt hơn trước, nhưng ăn vẫn không đủ no, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy bữa thịt, tuy nhiên đã làm nhà máy thì không như trước nữa, nhất định sẽ được ăn cơm no, còn thường xuyên được ăn thịt.
Cuối cùng Đường Thôn bọn họ cũng được sống một cuộc đời tốt rồi.
May mà có con bé Niệm!