Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:54:40
Lượt xem: 116
Nước sôi rồi, mùi khai dâng lên, xưởng trưởng Tiền bóp chặt mũi, không ngừng tẩy não chính mình: “Ăn vào là tóc sẽ mọc đầy đầu, tới lúc đó sẽ nhảy múa trên trán của Vũ Tùng Nguyên!”
Sau khi bản thân tự tẩy não ba lần, xưởng trưởng Tiền đã thần kỳ ngăn được mùi khai, còn từ trong đó ngửi được chút mùi thơm trứng gà, đợi trứng gà nguội đi một chút, ông ta bóc vỏ, lộ ra lòng trắng trứng có màu nâu nhạt.
Xưởng trưởng Tiền do dự vài phút, cuối cùng vẫn bị hình ảnh tóc mọc đầy đầu hấp dẫn, ông ta cắn cả ngụm lớn, hương vị lại nằm ngoài dự đoán của ông ta, thế mà không khó ăn, thơm thơm mặn mặn, còn có hơi dai, cảm giác không tệ.
Vạn sự khởi đầu nan, ăn cái thứ nhất xong thì phần còn lại ăn rất thoải mái, xưởng trưởng Tiền hai ba miếng đã ăn xong, sau đó lấy một cái gương từ trong ngăn kéo ra, sờ lên phần tóc ít ỏi khó coi, mặt mũi ngập tràn mong chờ.
“Ngày mai sẽ nhìn lại!”
Không biết có phải đã ảnh hưởng đến tâm lý hay không, xưởng trưởng Tiền thật sự thấy tóc mình đen bóng lên không ít, ông ta xem như bảo bối nhặt lại những quả trứng luộc nước tiểu, định giữ lại từ từ ăn.
Thư ký ở văn phòng kế bên đợi hồi lâu, nhưng không đợi được xưởng trưởng cho anh ta trứng, rõ ràng anh ta nhìn thấy cô Đường xách tới hai mươi quả trứng luộc nước tiểu, xa vậy mà anh ta vẫn ngửi thấy mùi thơm.
Theo như hồi trước, trứng luộc nước tiểu kia chắc chắn sẽ là của anh ta, xưởng trưởng nhà anh ta sẽ không ăn món đồ đó.
Thư ký chờ đến mòn cả mắt, trời đã tối, không đợi nổi nữa, anh ta đành phải thất vọng về nhà, trên đường vẫn còn nghĩ ngợi, mấy ngày nay có phải anh ta đã phạm sai lầm gì không, nếu không tại sao xưởng trưởng lại không cho anh ta trứng chứ?
Trước tiên Đường Niệm Niệm đến nhà máy Hồng Tinh kéo linh kiện, sau đó đi vào rừng cây, dỡ hàng bỏ vào không gian, làm một bữa ăn tối thịnh soạn rồi mới ra khỏi không gian, lái xe tải đến tìm Bát Ca.
“Cho!”
Đường Niệm Niệm đưa mười quả trứng luộc nước tiểu qua, Bát Ca vừa ngửi mùi đã biết là gì, trên mặt tràn ngập tiếng cười, món này là đồ tốt, trong thành có tiền cũng không mua được.
“Cô gái, Hà Chí Thắng gần đây có liên lạc với người của nhà họ Chu ở Bắc Kinh, anh em của tôi có nhìn thấy.”
Bát Ca nói về động thái gần đây của Hà Chí Thắng, gần đây ông ta đang ăn nên làm ra với chuyện buôn bán máy dệt vớ, đàn em cũng nhiều lên không ít, lúc tìm hiểu thông tin thì lên như cá gặp nước.
“Có biết bọn họ muốn làm gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-342.html.]
Đường Niệm Niệm có chút bất ngờ, Hà Chí Thắng và nhà họ Chu lại chung một phe, tên xấu xí móc nối ở giữa chắc chắn là Chu Tư Nhân.
Từ lúc sau khi bị cô đánh, Chu Tư Nhân không nhảy nhót trước mặt cô nữa, cũng không đi làm, ở Đường Thôn không thấy bóng dáng anh ta đâu, hóa ra là vào thành cấu kết làm chuyện xấu với Hà Chí Thắng.
Bát Ca lắc đầu: “Người của tôi chỉ thấy bọn họ gặp mặt, không dám vào trong tìm hiểu, bên Hà Chí Thắng có rất nhiều người, trông chừng rất chặt chẽ.”
Ông ta còn nói thêm: “Không thì cứ để tôi kêu người đi tìm hiểu?”
“Thôi vậy.”
Đường Niệm Niệm từ chối, Bát Ca làm việc không thể để lộ ra ánh sáng, Hà Chí Thắng đã đặc biệt đối phó với bọn họ, Bát Ca nhất định sẽ ăn thiệt.
Cô còn đang trông chờ Bát Ca giúp cô kiếm tiền đây!
Với lại cô còn có Bách Tuế giúp một tay, để nhóm của nó đi tìm hiểu.
Bát Ca lấy ra một xấp tiền, là tiền hoa hồng bán máy dệt vớ gần đây, được bảy, tám ngàn.
Đường Niệm Niệm không thèm đếm, cầm tiền nhét vào trong túi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô gái, có người muốn hợp tác với chúng ta, trước kia làm việc cho Xao Đường.” Bát Ca lại nhắc tới một chuyện khác.
“Làm việc cho Xao Đường ở Ô Thành? Anh ta cũng muốn làm máy dệt vớ à?”
Đường Niệm Niệm nổi lên hứng thú, cô rất tò mò về gian hàng ở Ô Thành.
Trước kia cô từng công tác ở Ô Thành, cô biết rõ ở bên đó thứ đáng giá nhất chính là gian hàng.
Nghe nói ở Ô Thành, có bất động sản thì chẳng hiếm lạ gì, phải có gian hàng thì mới khiến người ta nhìn với con mắt khác.
Bát Ca lắc đầu, nói: “Không phải máy dệt vớ, anh ta muốn hỏi cô, có sửa được máy làm kẹp tóc không.”