Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:55:03
Lượt xem: 100
Bảo vệ chạy ra ngoài thông báo, một lúc sau, xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ song song đi vào văn phòng, theo sau là hai cậu cháu Đường Mãn Ngân.
Khi nhìn thấy Hà Chí Thắng, chân Đường Mãn Ngân như sắp nhũn ra, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Khó trách người dân trong Chư Thành đều nói chủ nhiệm Hà là ác quỷ chuyển thế, tên khốn này còn khiến người khác sợ hãi hơn là quỷ.
Sắc mặt Đường Kiến Quốc không thay đổi, còn nhẹ nhàng đỡ cậu hai hai chân đã mềm oặt lên.
"Chủ nhiệm Hà, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!"
Xưởng trưởng Tiền là người đầu tiên mở miệng, sau khi hàn huyên vài câu, ông ấy trực tiếp tiến vào chủ đề: "Chủ nhiệm Hà, cháu gái của tôi luôn ngoan ngoãn học ở trường, cũng không biết là gây ra chuyện gì mà bị người của ngài mời tới đây. Cháu gái tôi còn nhỏ, rất nhát gan, không chịu nổi bị dọa sợ, có chuyện gì thì cứ hỏi tôi."
"Cũng có thể hỏi tôi. Cháu gái của tôi chỉ mới có mười sáu tuổi, chuyện gì cũng không hiểu." Xưởng trưởng Vũ nói tiếp.
Hà Chí Thắng nghe thấy thì có chút không hiểu gì, hỏi ngược lại: "Người của tôi mời cháu gái của hai vị xưởng trưởng đây tới khi nào?"
Rõ ràng hôm nay bọn họ chỉ bắt một đứa con gái là Đường Lục Cân.
"Chính là Nhất Trung Chư Thành - Đường Lục Cân, con bé là cháu gái tôi." Xưởng trưởng Tiền nói.
"Cũng là cháu của tôi." Xưởng trưởng Vũ lập tức tiếp lời, ông ấy âm thầm trừng mắt liếc nhìn xưởng trưởng Tiền một cái, lúc nào cũng đoạt trước lời nói của ông ấy, sự nổi bật đều bị gã này đoạt mất.
"Hai vị xưởng trưởng, nếu tôi nhớ không lầm, hai ngài một người họ Tiền, một người họ Vũ, chắc không phải là cùng một cha mẹ sinh ra đâu nhỉ?" Hà Chí Thắng càng thấy mù mờ, gã còn biết hai người này là oan gia đối đầu, mọi người trong thành đều biết chuyện này.
Hiện tại sao lại có thể có chung một cháu gái được?
"Lời này của chủ nhiệm Hà không đúng rồi, tuy tôi và xưởng trưởng Tiền không phải cùng một cha mẹ, nhưng Đường Lục Cân quả thật là cháu gái của chúng tôi, lúc trước vừa mới nhận con bé làm cháu."
Lúc này xưởng trưởng cướp lời đáp lại, hơn nữa còn tìm một cái cớ vô cùng tốt.
"Đúng vậy, Đường Lục Cân cũng là cháu gái tôi vừa mới nhận." Xưởng trưởng Tiền cũng lấy lý do như vậy.
Hà Chí Thắng trầm mặt, cười lạnh nói: "Hai vị xưởng trưởng tới tìm tôi hay để đùa giỡn? Hôm nay tôi có rất nhiều chuyện cần phải làm, không có thời gian chơi đùa cùng các người, không tiễn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-357.html.]
Gã bỗng nhiên đứng lên, chút mặt mũi cũng không thèm cho bọn họ.
Hừ, cháu gái cái chó gì, chắc chắn là Đường Niệm Niệm tìm hai xưởng trưởng này tới giúp đỡ.
Gã cũng chẳng sợ xưởng trưởng, gã chỉ kiêng dè trước báng s.ú.n.g thôi!
"Chủ nhiệm Hà không chịu cho Vũ mỗ chút mặt mũi sao?"
Xưởng trưởng Vũ cũng đen mặt đứng lên.
Tuy rằng xưởng trưởng Tiền không trưng ra bộ mặt đen thui, nhưng giọng điệu cũng không tốt lắm, ông ấy không chút lưu tình ngồi đó, cười lạnh: "Chủ nhiệm Hà, nếu ngài đã không chịu thả cháu gái của tôi ra, tôi đành phải ngồi đây chờ thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tôi cũng chờ ở đây, khi nào thả người thì tôi sẽ đi."
Xưởng trưởng Vũ lại ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng ngồi đó.
Hà Chí Thắng tức giận đến mức cắn chặt răng, tuy rằng gã ta không sợ xưởng trưởng, nhưng cũng không dám động thủ với bọn họ. Dù sao đây cũng là cán bộ của xưởng quốc doanh, nếu bọn họ xảy ra chuyện ở chỗ của gã ta, gã ta không thể ăn nói với cấp trên được.
"Hai vị xưởng trưởng nói quá lời rồi, tôi chỉ mời học sinh Đường Lục Cân tới đây để điều tra chuyện sách cấm thôi, điều tra xong sẽ lập tức thả người. Chúng tôi là người biết đạo lý, tuyệt đối sẽ không khiến một người tốt bị oan uổng, cũng tuyệt đối không bỏ qua người xấu."
Hà Chí Thắng ngoài cười nhưng trong không cười, điều chỉnh lại giọng điệu, nhưng hai xưởng trưởng cũng không thèm đáp lời, m.ô.n.g như bị dính chặt lên ghế, động cũng không động.
Tư thái sẽ chiến đấu với gã ta đến chết.
Trong lúc nhất thời, Hà Chí Thắng không có biện pháp gì với bọn họ, chỉ đành cho kẻ bên dưới một ánh mắt, ý bảo bọn họ đưa Đường Lục Cân sang chỗ khác, lại đi chặn đường Đường Niệm Niệm, đừng có chống lại hai xưởng trưởng thích xen vào việc của người khác này là được.
Người bên dưới ngầm hiểu, lặng yên đi ra ngoài.
Chẳng qua, thuộc hạ vừa mới mở cửa buồng giam Đường Lục Cân ra, trên đầu đã nhận một cú trời giáng.
Ở trong phòng gian, Đường Lục Cân tìm được một cây gậy sắt dùng để phòng thân.
Tên thuộc hạ này vừa mới mở cửa, Đường Lục Cân liền tránh ra phía sau cửa, sau đó dùng lực đập vào ót gã ta, khiến đầu gã ong ong giống như vừa mới uống rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cố gắng vịn cửa mới không bị ngã xuống, nhưng trước mắt là một màu tối đen, cái gì cũng không nhìn rõ.
Đường Lục Cân nhân cơ hội đẩy gã ra, cầm lấy gậy sắt rồi bỏ chạy.